Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 24 : Sự trở về của mối tình đầu

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Ngày 26 tháng 2



Một bước. Hai bước. Ba bước. Bốn bước. Và năm bước. Tôi dừng lại. Chẳng là tôi đang đếm khoảng cách từ chỗ mình đứng đến cổng nhà bà dì Mập. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không ngu dại gì ở ngay phía trước cổng để bị tạt nước lau nhà vào người nữa đâu. Từ chiều hôm qua đến giờ, tâm trạng tôi khá vui vẻ nên chả hay ho gì mà mới sáng sớm rước bực bội vào mình. Vẫn như mọi khi, tôi chờ Chan Chan dắt chiếc martin ra rồi hai đứa cùng đến trường. Khoảng hai phút sau thì một âm thanh va chạm khá lớn vang lên khiến tôi giật mình. Quay qua bên nhà bà dì Mập, tôi thấy cánh cổng mở tung thật thô bạo đồng thời một anh chàng trên 20 tuổi vừa bước ra ngoài vừa mắng chửi kinh hồn:



"Tao đi luôn cho mày xem! Thứ gì mà suốt ngày léo nhéo cằn nhằn hoài! Có giỏi thì mày tự kiếm tiền đi, đòi tao chi! Mẹ kiếp! Về nhà là bực mình! Vợ với chả con, chết hết đi!"



Tôi đứng nhìn anh ta đồng thời nhăn mặt. Con trai gì mà phát ngôn thấy ghê vậy trời! Chẳng rõ mắng ai trong nhà nữa. Tự dưng anh ta trông thấy tôi đứng gần đó thì liền trợn mắt, gắt:



"Nhìn cái gì con nhỏ kia? Bộ mới lần đầu thấy trai hả?"



Trút giận xong, anh ta hậm hực bỏ đi. Tôi nhìn theo cái dáng kênh kênh đó rồi lè lưỡi. Thứ trai như thế, bà đây chả thèm. Dù đàn ông có tuyệt chủng hết thì mày cũng chẳng có giá một xu đâu thằng mất dạy kia! Còn đang khí thế chửi thầm tên thanh niên hư đốn thì chợt từ trong sân chị Trang đi ra, đưa mắt ngó dáo dác. Bắt gặp tôi đứng kế bên nhà, chị hỏi:



"Min Min, em có thấy anh chàng vừa rời khỏi nhà chị đi về hướng nào không?"



"Dạ, hướng ấy. Mà đó là ai thế ạ? Mặt mày dữ tợn quá."



"Là chồng chị, anh Thông đó. Vừa mới về nhà là chửi vợ mắng con, om sòm cả lên. Riết rồi chán nản quá. Học hành chả ra gì, suốt ngày đàn đúm bạn bè."



"Nghe nói chồng chị học đại học."



"Ừm. Lúc trước ảnh đâu có vậy. Từ khi chị sinh con xong là ảnh giở chứng, thành người khác lắm. Thôi, chị phải nấu cơm cho mẹ chồng. Em đi học vui nhé."



Chị Trang đóng nhẹ cánh cổng sắt mục rỉ. Còn tôi thì thở dài ngao ngán vì thấy số chỉ đúng là khổ ghê. Tôi mà có thằng chồng như thế thì thà bỏ nhà đi bụi còn sướng hơn nhiều.



"Đằng ấy vừa nói chuyện với ai vậy?"



Tiếng Chan Chan chợt vang lên bên cạnh. Tôi quay qua lắc đầu bảo: "Không có gì."



Trên đường đạp xe đến trường, tên Chan Chan tự dưng nổi hứng liền mau chóng nói ngay:



"Nè, đằng ấy làm giống chiều hôm qua đi."



"Là làm gì?"



"Thì dựa đầu vào lưng đằng này rồi vòng tay ôm người đằng này đó."
"Thì tớ đã bảo buồn ngủ."



"Xạo! Nói láo thấy rõ! Khai thiệt đi, bồ không thích chị Trân Châu đó phải không?"



"Không phải không thích mà chỉ thấy... khó chịu một tí."



"Sao khó chịu? Nè, đừng nói bồ ghen tị với chị ấy vì Chan Chan nhé."



Con Thuý Nga bình thường rất chậm hiểu mà sao bây giờ đầu óc nhanh nhạy thế? Gần như bị nói trúng tim đen, tôi đảo mắt im thin thít. Trông vậy, Thuý Nga càng khoái chí hơn:



"Chà chà, lộ nha! Thường ngày thấy bồ nói xấu Chan Chan đủ điều ai dè kết mô-đen rồi."



"Kết cái mô tê gì? Ai thèm!"



"Đừng chối, nhìn là nhận ra ngay! Cơ mà bồ đâu cần ghen tị với cái chị Trân Châu ấy. Người ta chỉ là đàn chị của Chan Chan thôi mà."



Tôi không đáp. Nếu chỉ như vậy thì tôi đã chẳng khó chịu rồi. Tại con Thuý Nga không biết, chị Trân Châu đó chính là người trong bức hình mà Chan Chan cất giữ cẩn thận trong bóp tiền. Đã thế còn cả dòng chữ: Mối tình đầu – Mãi không quên nữa. Thử hỏi, tôi phải làm gì...



Thấy tôi về nhà một mình, chị Hồng Anh vừa đi từ bếp ra ngạc nhiên hỏi:



"Chan Chan đâu em? Hai đứa không về cùng à?"



"Chan Chan gặp lại đàn chị cũ nên đi ăn mừng rồi."



Tôi bỏ đi lên lầu. Vừa vào phòng thì tôi ném cái cặp lên bàn đồng thời ngã vật người xuống giường. Chong mắt nhìn lên trần nhà, tôi cứ nghĩ ngợi miên man. Thật sự, lòng tôi khó chịu và lo lắng lắm. Tôi ghét cái cảm giác lúc này ghê. Mau chóng, tôi gác tay lên che mắt mình lại với hy vọng tâm trạng tồi tệ mau chóng qua đi... Chiều tối, dùng cơm xong là tôi lại lên phòng. Chan Chan vẫn chưa về. Chơi gì mà lắm, chắc vui quá quên mất giờ chứ gì. Vừa ôn bài tôi vừa nhủ thầm bực bội. Bất chợt, tôi nghe giọng Chan Chan từ dưới nhà vọng lên. Cậu ta đã chịu mò về đấy. Rồi tiếp theo, có tiếng bước chân vang khẽ. Tôi đoán Chan Chan đang đi lên lầu. Chẳng hiểu sao, tôi nhanh chóng gấp sách lại rồi leo lên giường nằm xuống, vờ ngủ. Mấy phút sau, đúng như dự đoán, Chan Chan khẽ khàng mở cửa phòng tôi. Cậu ta cứ thế đi vào mà chẳng cần sự cho phép của tôi. Ngồi xuống bên cạnh, tên cool boy nói nhỏ:



"Min Min, đằng ấy ngủ chưa? Nếu còn thức thì dậy đằng này nói nghe cái này."



Tôi vẫn nhắm mắt, không cựa quậy gì hết. Để "vai diễn" thêm đạt, tôi còn cố ngáy lên khe khẽ như đã ngủ say. Tôi nghe tiếng thở dài của Chan Chan.



"Thôi, để mai đằng này nói sau. Đằng ấy ngủ ngon."



Kéo chăn đắp cho tôi xong Chan Chan rời phòng. Khi không còn nghe âm thanh nào nữa thì tôi từ từ mở mắt ra. Dẫu rất muốn biết tên ba trợn đó định nói gì nhưng lúc này tôi thật sự không thể đối diện với cậu ta.