Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17
Chương 23 : Hôn
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Ngày 25 tháng 2
Hôm nay là ngày đầu tuần. Cha mẹ chồng tôi tạm thời vẫn chưa ngồi dậy được. Nghe chị Hồng Anh bảo cỡ ngày mốt thì có lẽ họ sẽ khoẻ lại. Nhờ chị Hoà Trâm nói vài tiếng nên tạm thời tôi được tha, không bị phạt. Dẫu thế, tôi vẫn nên chuẩn bị tinh thần chờ cái ngày giáp mặt cha mẹ chồng. Hy vọng cả hai sẽ không "xử tử" hoặc dùng chiêu "dép lào bay" với tôi.
"Min Min này, tối hôm qua tiếc ghê!"
Tiếng chị Hồng Anh vang lên bên cạnh kéo tôi trở về thực tại. Quay qua, tôi nhìn chị với vẻ khó hiểu. Cười tủm tỉm xong, chị chậm rãi bảo:
"Tối qua chị với chị Hoà Trâm có ra vườn xem thử hai đứa làm gì. Thấy Chan Chan mua cho em bịch kẹo tắc. Rồi lúc hai đứa nhìn nhau tình tứ ấy, chị cứ nghĩ sẽ có cảnh thân mật diễn ra đây nào ngờ, em tát cho thằng bé nổi cả đom đóm. Chị Hoà Trâm ức lắm đấy."
Nghe nhắc lại chuyện tối qua là tôi buồn cười khi nhớ đến vẻ mặt Chan Chan cay cú lúc bị tôi vả cho phát đau điếng. Tôi thật tình không cố ý. Có trách thì trách con muỗi đậu đâu không đậu lại chọn ngay cái má trắng trẻo của cậu ta. Mà nói gì thì nói, tôi thấy mình cũng hơi quá đáng. Chắc là do nỗi căm ghét tôi dành cho Chan Chan chất chứa lâu ngày và ngay lúc đó thì bộc phát nên tôi mới "nổi hứng" chơi luôn một cú.
"Bộ em ghét Chan Chan lắm hả?"
"Chính xác! Cậu ta ỷ mình là cool boy thì vênh váo, lúc nào cũng ra vẻ ta đây."
"Tính Chan Chan trẻ con nên háo thắng chứ thằng bé rất tốt. Hồi chị mới về làm dâu, Chan Chan thường nói chuyện và giúp chị nhiều lắm."
"Cậu ta chỉ tốt với người khác thôi còn với em thì không. Cậu ta ghét em ghê gớm."
"Không đâu, Chan Chan mà ghét ai thì tuyệt đối chẳng bao giờ nhìn mặt người đó. Theo chị thì, thằng bé có vẻ thích em."
"Sao ạ? Không đời nào!"
"Có đấy. Và chị nghĩ em cũng... có cảm tình với Chan Chan. Chỉ là hai đứa khắc khẩu nhiều quá nên không nhận ra. Theo thời gian, tình cảm sẽ nhanh chóng bộc lộ."
Tôi đảo mắt khi nghe chị Hồng Anh nói dứt khoát. Chẳng lẽ, tên Chan Chan thích tôi và tôi cũng vậy? Giờ tôi mới nhớ lại vài lần đối diện với cậu ta, lòng tôi xuất hiện cảm giác kỳ lạ. Rất nhẹ nhàng. Tim đập mạnh hơn bình thường. Đấy là thích ư? Có lý nào chứ...
"Chào buổi sáng, chị dâu."
"Nắng chiều hôm nay đẹp quá, chúng ta cùng đi dạo về nhà nhé."
"Tuỳ cậu."
"Đằng ấy đừng làm cái mặt khó coi vậy nữa, phải vui vẻ thì mới ngắm thiên nhiên được."
Chan Chan dẫn "con ngựa sắt" màu xám đi chậm rãi lên phía trước. Tôi lặng lẽ theo sau. Suốt trên đường về cả hai vẫn không nói gì dù đi song song cùng nhau. Tuy không gian vẫn im lặng như tôi không thấy nặng nề như lúc sáng. Có lẽ do ánh nắng chiều tà dịu nhẹ trải dài lên mọi vật từ cành cây ngọn cỏ, mặt đường nhựa đến bánh xe, cả cơ thể của tôi và Chan Chan. Gió thổi nhè nhẹ như ru tất cả vào sự bình yên, lặng lẽ.
"Hồi nãy, nếu không lầm thì đằng này nghe đằng ấy nói xin lỗi." – Chan Chan chợt nói.
Đi bên cạnh, tôi chẳng quay qua nhìn mà chỉ đáp vỏn vẹn một từ: "Ừm."
"Đằng ấy nói chuyện mà nhìn đi đâu vậy?"
"Đang nhìn nắng."
Tôi nói dối. Hiện tại, tôi chẳng nhìn cái gì cả mà chỉ bởi tôi không dám xoay qua đối mặt diện với Chan Chan thôi. Tim tôi cứ đập liên hồi, lồng ngực thì lâng lâng cảm xúc kỳ lạ. Tóm lại, nếu tôi mà nhìn thẳng vào mặt cậu ta lúc này thì chắc tôi sẽ ngất xỉu mất. Đi được một đoạn thì Chan Chan đột ngột gọi tôi. Theo quán tính, tôi từ từ quay sang bên. Để rồi mắt mở to sửng sốt khi tên đáng ghét đó chồm người tới gần đồng thời hôn lên môi tôi thật nhẹ nhàng. Một cách bất ngờ. Trong khoảnh khắc lạ lùng ấy, tôi cảm tưởng thời gian như ngừng trôi, gió thôi đùa giỡn và nắng không còn trải mình lên vạn vật. Tất cả hoàn toàn ngưng đọng. Cảm giác của tôi khi hôn... Đầu óc trống rỗng, cơ thể dần dần tan chảy còn trái tim là những cái nhảy nhịp rất khẽ. Bờ môi âm ấm. Cả sự ngọt ngào nữa. Phải mấy phút sau tôi mới chợt tỉnh khi môi Chan Chan rời khỏi. Cậu ta cười cười vẻ thích thú: "Thấy thế nào?"
Tôi im lặng nhìn Chan Chan không chớp mắt. Trông thế, cậu ta liền chỉ vào má bên trái của mình và hỏi:
"Hay đằng ấy muốn tát nốt má còn lại của đằng này để mặt lệch cho đều?"
Tôi phì cười. Đúng là cũng không nỡ tát một tên khiến người ta vừa ghét vừa... thinh thích như vậy. Biết tôi nghĩ gì, Chan Chan liền dừng lại rồi leo lên xe xong bảo:
"Chắc đằng ấy không còn tâm trạng để đi dạo đâu nhỉ? Lên xe đi, đằng này chở về."
Ngượng nghịu trong thoáng chốc, tôi chậm chạp leo lên yên xe sau. Chan Chan đạp xe đi. Ngồi. Chỉ làm duy nhất hành động đó thôi mà tôi cũng thấy hạnh phúc. Đưa mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Chan Chan, tôi khẽ mỉm cười đồng thời tựa đầu lên nơi bình yên ấy còn tay thì vòng qua ôm cậu ta. Âm thanh của vòng bánh xe quay đều vang lên bên tai khiến tôi chỉ muốn khoảnh khắc này hãy ngừng ở tại đây.
Khi Chan Chan ngừng xe ở cua quẹo gần nhà vì đèn đỏ thì tôi chợt thấy thấp thoáng phía xa xa bóng dáng hai người nào đấy khá quen. Chăm chú nhìn kỹ tôi mới nhận ra là Chí Hùng, còn cô bé nữ sinh đi bên cạnh là Tường Vi, con gái thầy Tuấn dạy Sinh của tôi. Và điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc nữa là cả hai cùng đi vào một... nhà nghỉ! Tôi chưa kịp chỉ cho Chan Chan thấy thì đèn xanh bật sáng, cậu ta liền đạp xe đi nhanh. Tôi không ngừng ngoái cổ nhìn lại nhưng không thấy hai người đó nữa ngoài dòng xe tấp nập ngược xuôi. Có thể nào, tôi đã trông lầm chăng?