Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 110 : Đạo diễn lớn
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Triệu Hàm Như cười cười: “Dù gì cũng rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, em cũng không thấy vất cả nhiều.” Cô đã sớm quen dùng công việc để tê liệt mình rồi, ngoài công việc ra. Cô không hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ cần ngừng làm việc, sự hư không vô tận sẽ cắn nuốt chính cô.
“Xem kìa, em1đã biến liều mạng làm việc thành cuộc sống rồi, sẽ hại đến sức khỏe đấy, mấy em còn trẻ nên không thấy gì, đến khi bằng tuổi chị, các em sẽ hối hận. Chị nghe bảo lúc trước ở ngân hàng UT vừa có người vừa mới có người đột tử, do thức đêm tăng ca…”
Triệu Hàm Như nói: “Đó là cá8biệt, sức khỏe người đó vốn không tốt, đâu có khoa trương như chị nói đâu. Em đã quen thế này rồi, nhưng còn Khúc Nhạc, tình hình trong nước hình như không hay lắm, em lo chỗ anh ấy khó giải quyết rồi.”
Trần Tử San lại rất lạc quan: “Em yên tâm đi, cậu ấy tuy nhỏ tuổi nhưng là cáo gìa,2có chuyện gì mà không làm được?”
“Chưa chắc, tài chính của Hồng Hải giống như đấu đá gia tộc, đâu đơn giản giống như đầu tư chúng ta làm chứ.”
“Lần đầu tiên chị nghe thấy có người mô tả ngành của chúng ta thanh lệ thoát tục thế này. Ngành này mà bảo là đơn giản thì trên đời chẳng có gì phức4tạp cả, em phải tin tưởng Khúc Nhạc đấy.” Trần Tử San cười ha ha.
Triệu Hàm Như gượng cười: “Phải rồi, lần trước chị nói chị ăn tối với Qua Như hả?”
Trần Tử San chưa kịp phản xạ lại: “Qua Như, Qua Như nào? Em nói đạo diễn lớn trong nước đó hả? Sao lại nhắc tới giới giải trí? Em quá lạc đề rồi.”
Thấy Triệu Hàm Như gật đầu, Trần Tử San mới thuận miệng nói: “Ừ, đêm hội chúc mừng liên hoan điện ảnh thế giời lần thứ 70 có mời chúng ta tham dự. Em với Khúc Nhạc không đi, chị phải đi một mình, lúc đó ngồi cạnh Qua Như, nói vài câu, cầm danh thiếp của ông ta. Em muốn gặp?”
Trần Tử San cười giễu: “Đã nói với em chuyện đó đã qua rồi. Nói thật cho em biết, chị trông ngóng nam thần của chị, Jason diễn viên điện ảnh Hollywood. Anh ấy là khách quý của lễ trao giải này, không chừng chị còn có thể chụp hình với anh ấy…”
Triệu Hàm Như kinh ngạc: “Chị còn theo đuổi minh tinh nữa?”
Trần Tử San vỗ vai Triệu Hàm Như: “Con người đuổi theo cái đẹp chẳng phải là điều bình thường à? Cô gái à, em phải học cách thưởng thức cái đẹp của cuộc sống, đừng suốt ngày chăm chắm nhìn vào tiền, em thế này sẽ không có niềm vui cuộc sống gì đâu.”
Triệu Hàm Như cười gượng: “Em sẽ xem lại, có thời gian thì chị em mình nói tiếp.” Không phải cô không học được, mà cô đã mất năng lực lĩnh hội cái đẹp rồi, giống như người mù không thấy được cầu vồng, người điếc không nghe được tiếng ca.
“Được rồi.” Trần Tử San biết Triệu Hàm Như là người có chủ kiến, nên không khuyên nữa, nhưng vẫn dặn dò: “Em đừng ép mình quá, phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, dù thế nào thì còn rừng xanh sợ gì thiếu củi chứ.”
Trần Tử San vừa đi, Tạ Doãn nhút nhát bước vào, trên mặt còn vẻ vui mừng đỏ hổng: “Boss, tài liệu tài chính của Hồng Hải đây.”
Triệu Hàm Như ngượng ngùng: “Em gọi Hàm Như được rồi.”
Tạ Duẫn nghiêm túc: “Không được, không được, em quen kêu chị là Boss rồi. Em biết ở đây Boss lớn là Khúc Nhạc, nhưng nói nghiêm túc thì em không phải nhân viên công ty, em là trợ lý chị mời đến, chị trả lương cho em, em chỉ có trách nhiệm với chị thôi, gọi chị là Boss là điều hiển nhiên.”