Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 111 : Kinh hãi

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Triệu Hàm Như cảm thấy buồn cười, cô chỉ không quen khi người ta gọi cô như thế thôi, không ngờ lại rước lậy một tràng giải thích thao thao bất tuyệt thế này, nhún1vai bất đắc dĩ: “Vậy tùy em thôi, vui là được, vừa rồi em tìm nhiều tư liệu thế này chắc cũng hiểu biết về tài chính Hồng Hải, chị muốn biết em nghĩ thế8nào về trận tranh đấu này.”



“Lúc ở trong nước, em thường nghe nói đến tài chính Hồng Hải Kim Dung, mẹ em mua cổ phiếu của họ, kiếm lời không ít, với cổ phiếu thì2nó là cổ phiếu blue chip rất được, mấy năm nay công trạng rất tốt. Nhưng tình hình kinh doanh của họ quá lớn, đuôi to khó vẫy, đặc biệt là gia tộc họ đấu4đá rất kịch liệt. Em xem số liệu của họ thì mấy năm nay đã bắt đầu xuất hiện xu hướng suy tàn, nếu vẫn thế này thì e là…” Tạ Doãn dừng lại, lúc này mới nhớ tới Boss lớn về nước tranh quyền đoạt lợi, mình đang lén bàn tán chuyện nhà Boss.



“Em thấy kết quả cuối cùng sẽ ra sao?”



“Khó nói lắm, Khúc Phong và Lý Tịnh đấu đá nhiều năm rồi, không ai thắng ai cả, đằng trước còn có Khúc Giản Phong chèn ép, hành động của họ cũng chưa tính là quá đáng.”



“Hành động quá đáng?” Triệu Hàm Như giật mình, nhớ tới cảnh ngộ của cha mẹ, nếu thực sự có người vì quyền vì tiền mà ra tay với Khúc Nhạc thì sao?”



“Boss?” Tạ Duẫn gọi một tiếng, mới đưa Triệu Hàm Như từ cõi thần tiên về hiện thực: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em ra ngoài đây.” Tạ Doãn thấy sắc mặt Triệu Hàm Như hình như không được tốt, giống như đang lo lắng cho Khúc Nhạc ở bên kia đại dương, hai người này đúng là một đôi đẹp nhất trong truyền thuyết, tình cảm quá tốt.



Đã gần một tháng trôi qua, tranh quyền đoạt lợi ở Tài chính Hồng Hải Kim Dung vẫn diễn ra kịch liệt. Triệu Hàm Như mơ màng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Dạo gần đây cô luôn rơi vào tình trạng đi vào cõi tiên thế này.



Phát thanh viên kênh tài chính kinh tế đang nói về tin tức gia tộc của tài chính Hồng Hải Kim Dung, nói về tổ tiên Khúc gia là thế gia vọng tộc có lịch sử lâu đời gần 200 năm, đã mất gần nửa tiếng đồng hồ của phát thanh viên.



Nếu không phải sự kiện lần này ầm ĩ đến thế thì Triệu Hàm Như vẫn không biết hóa ra Khúc gia là danh môn vọng tộc thế này, so với bọn họ thì Triệu gia chỉ là con kiến, thuộc loại nhà giàu mới nổi thôi.
Triệu Hàm Như rất hiểu Khúc Nhạc: “Tài chính Hồng Hải Kim Dung rất phức tạp, anh ấy muốn chen chân vào đó sẽ vĩnh viễn sống dưới cái bóng của bố, rồi cả ngày phải cân bằng quan hệ giữa anh trai và mẹ, vậy quá mệt.” Trước giờ, anh ấy không hề nghĩ tới về tài chính Hồng Hải, nếu không lúc trước cũng sẽ không chọn tự mình gây dựng sự nghiệp. Anh ấy là người có dục vọng chiếm hữu rất cao, thứ anh muốn từ đầu đến cuối phải có dấu vết của anh ấy.



Trần Tử San cười bảo: “Em nghĩ có thể tùy thuộc vào cậu ấy hả? Cậu ta về nước, bên mẹ cậu ta sẽ có thêm cân lượng lớn, Khúc Phong thua là chắc. Nếu mẹ cậu ta thắng, cậu ta đi được chắc? Tài chính Hồng Hải Kim Dung có thể đón nhận cậu ta nhậm chức, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận người ngoài như mẹ cậu ta.”



Triệu Hàm Như ngẩn người, từ đầu đến cuối cô chỉ suy nghĩ về ý nguyện của Khúc Nhạc, nên vẫn luôn tin tưởng anh ấy, nhưng chưa từng nghĩ mẹ anh sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh.



Trần Tử San cười cười nhìn Triệu Hàm Như: “Trước giờ em chưa nghĩ đến vấn đề này à? Ngày thường em khôn khéo thế, do yêu đương nên mờ mắt rồi? Hay là không dám nghĩ rằng sẽ có ngày hai đứa sẽ tan vỡ?”



Triệu Hàm Như cũng cười, chẳng qua nụ cười không chứa ý cười: “Lẽ nào mọi người luôn nghĩ đến điều đó?” Sau khi Trần Tử San chỉ rõ ràng, Triệu Hàm Như nghiền ngẫm nhìn các nhân viên, ít nhiều gì cũng nhận ra điều khác biệt.



Họ lười biếng là vì không biết tiền đồ sẽ ra sao, nếu Khúc Nhạc không quay lại, công ty vẫn tiếp tục hoạt động sao?”



Công ty không lớn, phần lớn mọi người tập trung ở đây đều vì Khúc Nhạc, ai cũng không phục ai. Có Khúc Nhạc ở đây, họ sẽ tin vào quyết định đầu tư của Triệu Hàm Như. Nhưng không có anh ở đây, con nhóc như cô sao có thể làm mọi người tin phục được.



Trong mắt Trần Tử San mang chút thương hại: “Đương nhiên, đã có mấy người tìm nơi khác. Nếu Khúc Nhạc không quay về họ sẽ đi ngay.”