Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 112 : Người tìm ngôi sao

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“ÔKiếm tiền nhiều nhất ở công ty trừ đầu tư thường quy của Triệu Hàm Như thì chính là giao dịch cao tầng của Khúc Nhạc. Nhóm bạn giỏi chuyên môn của anh luôn là đối tượng mà các công ty đầu tư ngân hàng lớn và công ty quỹ luôn mơ ước. Họ chịu ở lại đây là vì nể Khúc Nhạc, nếu Khúc Nhạc đi rồi, đương nhiên họ cũng không ở lại.



Trong mắt Triệu Hàm Như chứa thê lương nhìn chị ấy: “Chị Tử San thì sao, chị tìm được nơi đến chưa?”



Trần Tử1San thẳng thắn nói: “Vẫn chưa. Dù sao chị cũng không gấp, không có vị trí thích hợp với chị, chỉ phải nghỉ ngơi thong thả một hai năm, tiền kiếm đủ nhiều rồi, tiếp theo phải hưởng thụ cuộc sống, tìm về bản thân chân chính. Đợi chị nghỉ ngơi đủ rồi, nếu vẫn thấy mình vẫn còn yêu thích ngành này thì tìm nơi khác cũng không muộn.”



Triệu Hàm Như cười gượng: “Xem ra chỉ có mình em vẫn khờ khạo chẳng hay biết gì.” Cô đã nhiều lần nổi cáu với Khúc Nhạc khi8bị người ta khinh thường, luôn nói sẽ rời đi, nhưng chưa từng nghĩ rằng, người đi trước lại là anh.



“Em cũng nên chuẩn bị tốt cho tương lai của mình. Nếu em vẫn muốn công ty tiếp tục hoạt động thì nên nghĩ đến việc tuyển người đi, đổi đi những tên già đó, tạo quyền cho mình, nếu không đến lúc đó không làm người ta phục được thì đã bị động rồi.” Trần Tử San ở bên Triệu Hàm Như nhiều năm rồi, nên rất có tình cảm với em gái thiên phú cao2này. Cô không đành lòng nhìn dáng vẻ ảm đạm buồn bã của Triệu Hàm Như: “Nếu em cần, chị sẽ ở lại giúp em.”



Triệu Hàm Như cảm kích cười với cô: “Em phải nghĩ lại đã.” Mấy năm nay sống dưới bóng của Khúc Nhạc, cô chỉ chuyên tâm đầu tư phân tích, còn mạng lưới kinh doanh tất tần tật đều giao cho anh. Nếu cô thật sự tiếp nhận công ty, chưa chắc những nhà đầu tư do Khúc Nhạc kéo qua sẽ tiếp tục tin tưởng cô.



Còn nhân viên…



Triệu Hàm Như nhắm mắt4lại, biết tìm người tài hoa xuất chúng và trung thành tận tâm với cô ở nơi đâu?
“Không được đào tạo chuyên nghiệp cũng không sao! Tôi cần chính là người không có kinh nghiệm diễn xuất như cô, không ra vẻ nữ chính. Những diễn viên xuất thân chính quy quá giảo hoạt, thiếu vẻ đẹp thuần chất. Dưới sự hướng dẫn của tôi, cô chắc chắn sẽ phát huy vẻ đẹp của mình rất thành thục…”



Triệu Hàm Như xấu hổ. Ở trong nước, diện mạo đơn thuần ngoan ngoãn của cô rất được hoan nghênh, những mấy năm nay ở Mỹ, cô đã quen bị người ta cười mình ốm yếu, hoàn toàn không thấy mình đẹp chỗ nào cả.



“Tôi không quen diễn xuất trước mắt mọi người, điều này làm tôi cảm thấy mình giống như khỉ bị trêu đùa.”



“Diễn xuất là nghệ thuật, sao cô lại có suy nghĩ lạ lùng thế chứ?” Qua Như cảm thấy mình bị xỉ nhục rất lớn.



Triệu Hàm Như trề môi: “Vì thế tôi không phải diễn viên tốt. Nhưng tôi rất ngưỡng mộ những người diễn xuất trước ống kính, cũng rất thưởng thức công sức của đạo diễn, tôi có ý đầu tư vào đấy.”



Tính Qua Như rất cố chấp: “Nếu cô thưởng thức tôi, nên tin tưởng tôi, tôi có năng lực biến cô thành diễn viên xuất sắc. Tôi cho rằng, bộ phim mới lần này cần một cô gái như cô, một cô gái bề ngoài đơn thuần nhu nhược, nhưng có nội tâm kiên cường bất khuất và linh hồn tinh khiết nhất trên đời. Nội tâm và linh hồn là hai thứ rất khó diễn được, nên cần phải tìm được cô gái có sự đặc biệt này. Cô là cô gái tôi thấy rất hợp với nhân vật này.”



Triệu Hàm Như quả thật bật cười: “Ngại quá, ông lầm rồi, ông có nghe được câu này chưa, linh hồn của người làm ngân hàng là dơ bẩn nhất?”