Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 120 : Uy hiếp

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Mẹ chỉ có một đứa con trai là con mà con còn nghĩ về mẹ như vậy, thì mẹ sống có ý nghĩa gì nữa?” Người phụ nữ trung niên ôm mặt khóc.



“Bà Lý, một khóc hai nháo ba thắt cổ là màn diễn của loại đàn bà chanh1chua, hạng người cao quý như bà cũng làm chuyện này sao? Nếu bà thật sự khó xử như thế thì đi vào trong khóc cho mọi người xem đi, cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi.” Khúc Nhạc cười giễu.



Lý Tịnh nín khóc, bà ta thật sự không8ngờ đứa con trai này lại lạnh lùng như vậy. Tuy bà ta làm việc ở Tài Chính Hồng Hải đã nhiều năm, nhưng năng lực của bà ta có hạn, người sáng suốt đều thấy rõ bà ta không phải là đối thủ của Khúc Phong, nên có2xu hướng nghiêng về phía anh ta.



Còn Khúc Nhạc thì khác, dù anh quanh năm ở Mỹ, thì anh vẫn là con trai của Khúc Tòng Giản, danh tiếng thiên tài đầu tư truyền tới trong nước, có mạng giao thiệp trong giới tài chính trong nước. Bọn họ4vô cùng xem trọng quá trình anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng ở nước ngoài. Qua nhiều lần cố gắng thuyết phục, bọn họ đều tán thành Khúc Nhạc.



Lý Tịnh nghĩ rằng bọn họ tán thành Khúc Nhạc cũng có nghĩa là tán thành bà ta. Sau này bà ta có thể buông rèm nhiếp chính ở Hồng Hải Kim Dung. Nhưng bà ta nghĩ sai rồi, bà ta không phải là Từ Hi, Khúc Nhạc cũng không phải là Đồng Trị, Quang Tự. Từ lúc mới bắt đầu, Khúc Nhạc đã không coi bà ta ra gì rồi.



Lý Tịnh cảm thấy hoảng loạn. Dựa vào đâu chứ? Chỉ bởi vì bà ta là phụ nữ?



Chồng không xem trọng, con riêng tranh đoạt quyền lực, con ruột vứt sang một bên.



Bà ta cảm thấy mình có năng lực, lại còn khổ cực nhiều năm vì Hồng Hải Kim Dung, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà bọn họ lại từng bước bức ép bà ta.



Bà ta không cam lòng!



Lý Tịnh nhanh chóng lau khô nước mắt, dịu dàng nói với Khúc Nhạc: “Được rồi, mẹ đồng ý mở họp báo làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng trong khoảng thời gian này, con không thể quay lại Mỹ. Con cũng biết tình hình của Hồng Hải Kim Dung rồi đấy. Chỉ cần con đi, Khúc Phong nhất định sẽ thừa lúc vắng mà vào, tất cả công sức của chúng ta sẽ phải đổ sông đổ bể.”



Khúc Nhạc cười lạnh, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.




“Ai bảo mẹ là mẹ ruột của con, mẹ chồng tương lai của Triệu Hàm Như, điều này rất quan trọng. Mẹ nghĩ con bé sẽ hy vọng được mẹ của bạn trai ủng hộ tình cảm của mình.” Lý Tịnh nở nụ cười khi thấy mình phát hiện ra được nhược điểm trí mạng của Khúc Nhạc.



Khúc Nhạc cắn răng. Anh biết Lý Tịnh là hạng người gì, nhưng Triệu Hàm Như không biết. Nếu bà ta thật sự đi tìm cô thì có lẽ cô sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh.



Lý Tịnh cười ra oai, rồi bước ra ngoài sai bảo thư ký của Khúc Nhạc: “Hủy vé máy bay, sắp xếp chiều mai họp báo.”



Trợ lý không đồng ý ngay mà nhìn về phía Khúc Nhạc hỏi ý kiến.



Khúc Nhạc đứng cạnh Lý Tịnh, khuôn mặt căng cứng, không nói lời nào.



“Đừng nhìn, ý của tôi chính là ý của nó.” Lý Tịnh vô cùng đắc ý.



Thư ký không quen lắm, tuy cậu ta làm trợ lý của Khúc Nhạc chưa được bao lâu, nhưng cậu ta cũng đã nhận ra Khúc Nhạc là một người có chủ kiến. Không ai có thể thay đổi quyết định của anh, kể cả mẹ ruột Lý Tịnh.



Tuy hai người là mẹ con, bề ngoài nhìn như cùng hội cùng thuyền, nhưng mối quan hệ bên trong lại rất kém.



Ý của Lý Tịnh có phải là ý của Khúc Nhạc hay không, còn phải đợi anh xác nhận lại.



“Làm theo lời bà ta đi.” Khúc Nhạc khó nén được tức giận, nhưng anh vẫn phải thỏa hiệp. Triệu Hàm Như là một người rất nhạy cảm yếu đuối trong tình cảm. Anh cẩn thận che chở cô nhiều năm, khó lắm mới xác định ở bên nhau, tuyệt đối không để Lý Tịnh phá hoại được. Bây giờ, chỉ có thể làm cho Hồng Hải Kim Dung mau chóng ổn định, sau đó anh sẽ tìm cơ hội gặp cô chịu đòn nhận tội.