Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 121 : Lời khuyên
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Triệu Hàm Như vừa mở mắt ra, đầu đau như sắp nứt, lại nghe tiếng gọi của Trần Tử San và Tạ Doãn: “Tỉnh rồi!”
“Em bị sao vậy?” Triệu Hàm Như vừa nói chuyện, cổ họng liền đau như bị giấy nhám chà xát, “Rót cho chị ly nước.”
Tạ Doãn vội rót ly nước đưa cho cô, “Boss, chị thấy1khỏe hơn chưa?”
“Không khỏe lắm, sao chị lại đến bệnh viện vậy?” Triệu Hàm Như ấn ấn huyệt thái dương, vẫn cảm thấy đau đầu và buồn nôn.
“Bị ngộ độc cồn rượu, có cần đến bệnh viện không hả? Nếu không phải Khúc Nhạc gọi điện thoại buộc bọn chị tìm em khắp nơi, cuối cùng lấy chìa khóa của8cậu ấy mở cửa nhà em, thì có lẽ em đã chết ở nhà rồi.” Trần Tử San tức giận nói.
Ký ức trong đầu vỡ vụn từng mảnh nhỏ, cô hoàn toàn không nhớ có chuyện như vậy xảy ra, chỉ là khi nghe tới cái tên Khúc Nhạc, cơ thể cô bất giác cứng lại.
“Em đó, bình thường nhìn2như không sao, kết quả lại tự giam mình trong nhà uống rượu. Lần trước chị đã nói với em rồi, có khổ sở thì cứ khóc, nhịn như em có ngày bị nội thương.” Trần Tử San bảo Tạ Doãn đi gọi bác sĩ, còn bản thân thì ngồi cạnh giường mắng Triệu Hàm Như.
“Em không khổ sở, làm4sao mà khóc được?” Triệu Hàm Như vốn khó chịu, nhưng nghe Trần Tử San nói lại quay lưng đi giả chết.
“Còn ở đó giả vờ? Là ai ôm chai rượu gọi ‘Khúc Nhạc, Khúc Nhạc’? Chị nói cho em biết, khi đó cậu ấy đang nghe điện thoại của chị, em khóc lóc nói năng gì cậu ấy đều nghe hết, nói không chừng đang chạy về đây đấy.”
Triệu Hàm Như quay người lại, im lặng một lúc, tình cảnh đó thật là mất mặt mà, “Chị lừa em!”
“Em tự hỏi cậu ấy xem chị có lừa em không. Bây giờ biết mất mặt rồi sao? Chị bảo em nói rõ ràng với cậu ấy, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng rồi suy nghĩ lung tung. Cậu ấy gọi điện thoại giải thích tin tức đính hôn là giả, tất cả đều do người ta đồn bậy, vậy mà em không chịu nghe điện thoại.” Trần Tử San cười nhạo.
“Anh ấy không gọi điện thoại cho em. Hơn nữa, là anh ấy không nghe điện thoại của em.” Triệu Hàm Như mất tự nhiên nói, vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác mất mặt xấu hổ.
“Nếu áp lực lớn thì nên gặp bác sĩ tâm lý. Hay là anh giúp em hẹn trước?” Giản Lịch mở cửa xe cho Triệu Hàm Như, còn Trần Tử San thì chủ động ngồi cạnh ghế lái.
“Không cần, em tự điều chỉnh lại là được rồi.” Triệu Hàm Như xua tay từ chối.
“Giấu bệnh sợ thầy là không tốt, cô có thể cho em ấy thư giãn một thời gian không? Em ấy cần nghỉ ngơi.” Giản Lịch thương lượng với Trần Tử San.
“Tôi không làm chủ được, Hàm Như mới là bà chủ.” Trần Tử San bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Chắc là không được rồi, công ty em sắp mở tiệc rượu khai mạc, một tuần sau là bắt đầu rồi. Nếu em nghỉ ngơi vào giờ phút quan trọng này thì các công việc phía sau sẽ không còn kịp nữa.” Triệu Hàm Như ho khan, khó chịu nhắm mắt lại.
“Boss, chỉ sáu ngày thôi, chị đã ngủ một ngày rồi.” Tạ Doãn có ý tốt nhắc nhở.
Cô đúng là bị ma quỷ ám mà, lại dám phóng túng vào giờ phút quan trọng này. Triệu Hàm Như bực bội kéo tóc, nói: “Bác sĩ Giản, nhờ anh đưa em đến công ty nhé.”
“Em còn nhớ anh là bác sĩ à? Anh sẽ không cho phép bệnh nhân của mình tự tìm đường chết.” Giản Lịch kiên quyết nói.
“Đâu có nghiêm trọng như vậy, em chỉ uống nhiều rượu thôi mà, sao lại thành tự tìm đường chết rồi?” Triệu Hàm Như nhỏ giọng thì thầm.
“Em có biết virus xâm nhập cơ thể lúc sức miễn dịch thấp có bao nhiêu nguy hiểm không? Em làm việc quá mức, khiến hệ thống miễn dịch xảy ra vấn đề, tạo cơ hội cho virus, chẳng may gây bệnh thì em có hối hận cũng không kịp. Kiếm nhiều tiền hơn nữa có ích lợi gì, quan trọng bằng mạng sống sao?” Giản Lịch nói một cách nghiêm túc.
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Giản Lịch và ánh mắt sáng rực của Trần Tử San, Triệu Hàm Như không cãi lại nổi.