Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 129 : Tin tưởng và phản bội
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Em cảm thấy Boss rất tốt.” Tạ Doãn liếc nhìn Triệu Hàm Như. Thật ra Triệu Hàm Như là một bà chủ rất dễ thở, không chỉ vô cùng tin tưởng cô, mà còn chưa từng lên mặt dạy dỗ cô. Mặc dù gần đây cảm xúc của Triệu Hàm Như không ổn định, nhưng trong công việc vẫn rất xuất sắc như cũ. Càng làm việc cùng Triệu Hàm Như lâu ngày, cô càng sùng bái Triệu Hàm Như hơn.
“Tốt như vậy cơ à? Em nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của1cô ấy kìa. Chẳng phải chỉ là thất tình thôi hay sao? Có cần phải suy sụp như vậy không?” Trần Tử San chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc Triệu Hàm Như có vẻ như đang chăm chú nghe nhạc. Nhìn dáng vẻ kia là biết cô lại thất thần rồi.
“Đàn ông chẳng có thằng cha nào tử tế cả!” Chu Nhàn đang hát đột nhiên xen vào một câu, ba người đều nghệt mặt ra.
“Em cũng thất tình sao?”
Chu Nhàn tức giận nói: “Chị Hai ơi, bọn chị bóc lột em8như thế, em nào có thời gian yêu đương chứ. Không phải là em đang vì Boss của chúng ta, bênh vực kẻ yếu hay sao? Trước đây Khúc Nhạc đối xử với boss tốt bao nhiêu, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, bây giờ thì hay rồi, nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng luôn!”
“Không liên quan gì tới anh ấy, là vấn đề của tôi.” Triệu Hàm Như vẫn giữ yên lặng, nghe thấy tên của Khúc Nhạc liền lập tức hồi hồn.
“Lúc này rồi mà em còn2muốn nói tốt cho cậu ta? Em nên gia nhập cùng với bọn chị, mắng thật to cậu ta bạc tình bạc nghĩa mới đúng!” Trần Tử San không nhịn được nói.
“Nhưng anh ấy không bạc tình bạc nghĩa, là vấn đề của em.” Thái độ của Triệu Hàm Như rất kiên quyết, kể cả có chia tay rồi thì cô vẫn không thể để người khác nói anh không tốt.
“Vậy rốt cuộc cô có vấn đề gì? Ngoại tình à?” Chu Nhàn hóng hớt hỏi.
“Sao có thể chứ? Nguyên nhân hai người không4thể tiếp tục bước tiếp bên nhau có rất nhiều.” Triệu Hàm Như nhíu mày.
“Mặc kệ, chẳng phải chỉ là thất tình thôi hay sao? Cũng chẳng có gì to tát, mọi người đừng nghĩ tôi yếu đuối như vậy.” Triệu Hàm Như tỏ ra chẳng hề gì, nhưng lại lẳng lặng uống hết một lon bia.
“Không ngờ tửu lượng của em cũng khá đó.” Trần Tử San cụng chén với cô: “Khúc Nhạc rời xa em cũng tốt mà. Trước đây cậu ta suốt ngày quản em, mai một tửu lượng của em.”
Triệu Hàm Như cười cười: “Chị nhìn nhận như thế nào về dự án thu mua Tenda? Thật sự không có điểm nào mà chúng ta đã bỏ qua ư?”
Trần Tử San tỏ vẻ đau đầu: “Chẳng phải đã nói tối nay chỉ thư giãn đầu óc hay sao? Sao lại nói chuyện công việc vậy? Chị không nghe, chị không nghe, muốn nói thì nói với Khúc Nhạc ấy...”
“Boss, tại sao chị luôn cảm thấy này vụ án có vấn đề?” Chỉ có Tạ Doãn cho cô thể diện, ngồi vào bên người cô, vẻ mặt thành thật học hỏi.
Triệu Hàm Như đã hơi ngà ngà, tựa vào ghế sofa: “Trực giác thôi, vì sao lại có chuyện khác thường, hành động của Feisu quá kỳ lạ. Một công ty lớn như thế lại không tiếc bất cứ giá nào muốn làm một chuyện, em cảm thấy nhất định là bọn họ đã tìm được điểm đột phá, bằng không thì đã chẳng cố chấp như vậy vào thời điểm toàn bộ thị trường không có ai coi trọng bọn họ.”
“Boss, tôi cảm thấy mạch suy nghĩ kiếm tiền của cô cũng không đi theo đường bình thường. Vào thời điểm toàn bộ thị trường đều xem trọng hoặc không coi trọng một chuyện, cô luôn luôn có thói quen đứng ở phía đối diện đi tìm vấn đề.”
“Không không không, không phải mạch suy nghĩ này đâu. Đây không phải thói quen của tôi, tôi thích đứng ở hai đầu cực để nhìn nhận vấn đề, nhưng tuyệt đối không phải cố ý làm trái lại. Muốn kiếm tiền trên thị trường này, chẳng có mạch suy nghĩ cố định nào hết, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ thấu đáo toàn diện của mình và những tin tức mắt thấy tai nghe mà thôi. Cô phải biết súng bắn chim đầu đàn, ra tay sớm nhất chưa chắc đã có thể có được bát canh, cho nên thời cơ cũng rất quan trọng...”
“Hai người đủ rồi đó, nhà tôi không phải là văn phòng, muốn bàn chính sự thì tới văn phòng mà nói. Tạ Doãn, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, em cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng biến thành kẻ cuồng công việc đó.” Trần Tử San bất mãn nói.