Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 130 : Mưu đồ

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Cô có cảm thấy gần đây Triển Lệnh Nguyên thích chạy đến công ty chúng ta hay không?”



“Đúng rồi đúng rồi, trước kia anh ta cũng cứ ba ngày lại đến gây chuyện hai lần như vậy đó.”



“Nhưng mà bây giờ anh ta nào có đến gây chuyện. Cô nhìn dáng vẻ ân cần của anh ta đối với Boss đi, không phải là muốn theo đuổi cô ấy đấy chứ?”



“Không thể nào, quan hệ giữa anh ta và Boss chẳng phải rất căng sao? Trước đây mỗi lần chỉ1cần anh ta đến là cô ấy lại bị anh ta chọc đến phát cáu...”



“Vậy thì cô không hiểu rồi, đàn ông hơi ngây thơ đều thích bắt bạt người mình thích như vậy đó.”



“Anh ta mà là loại người ngây thơ á? Loại lãng tử như anh ta muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, sao có thể thấy hứng thú với Boss của chúng ta được chứ?”



“Thì vậy đó, đối tượng qua lại của anh ta trước giờ đều là ngôi sao người mẫu...”



“Mấy người nói cứ như8Boss không ra gì ấy.”



“Không phải ý đó, chẳng qua là cảm thấy kiểu tướng mạo đơn thuần như Boss không thể nào lọt vào mắt xanh của anh ta mà thôi.”



“Nếu nói xứng, tôi vẫn cảm thấy Boss và Khúc Nhạc là xứng đôi nhất. Đơn thuần kết đôi với lạnh lùng, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.”



“Suỵt, đừng nói nữa, hai người bọn họ đều đã trở mặt rồi, trong công ty tuyệt đối đừng nhắc đến tên Khúc Nhạc, cẩn thận bị Boss nghe thấy2đó.”



“Hai người bọn họ đã từng ở bên nhau sao? Trước đây bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ, chiêu tài tiến bảo nổi danh đó.”




“Vậy anh tiễn em đến sân bay.” Triển Lệnh Nguyên kiên quyết không bỏ cuộc.



“Không làm phiền anh, đúng lúc có hai đồng nghiệp cũng muốn đi sân bay, bọn tôi sẽ cùng đi.”



“Anh có thể đưa bọn em cùng đi mà.” Triển Lệnh Nguyên ân cần đến mức làm cho người ta không thể từ chối.



Triệu Hàm Như yên lặng nhìn anh ta mấy giây: “Nếu đã vậy thì làm phiền anh.”



“Không phiền, không phiền, nên vậy mà.” Thái độ của Triển Lệnh Nguyên tốt một cách lạ kỳ.



***



“Đây rốt cuộc là thế nào?” Trần Tử San nhìn Triển Lệnh Nguyên đặc biệt lái một chiếc xe thương vụ đến để đưa bọn họ đến sân bay, hoàn toàn ngây người ra: “Tài xế của chúng ta đâu?”



“Để anh ta nghỉ ngơi rồi, vị đại thiếu gia này sống chết đòi đưa chúng ta đi, vậy thì cứ cho anh ta một cơ hội đi.” Triệu Hàm Như nhếch môi. Trước kia anh ta suốt ngày hành cô, bây giờ coi anh ta là lái xe để sai bảo cũng xem như sự trả thù nho nhỏ.



“Cho anh ta một cơ hội? Nghĩ thông suốt rồi sao? Chuẩn bị đón nhận một mối quan hệ mới rồi hả?” Trần Tử San tỏ vẻ mờ ám.



Triệu Hàm Như nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó? Anh ta ân cần như thế chắc chắn là có mưu đồ. Chị không cho là anh ta thích em thật đấy chứ? Em tự biết lượng sức mình mà.”



“Em cũng được lắm mà, Qua Như vẫn luôn rất xem trọng em đó. Theo lời anh ta nói thì là thanh lệ thoát tục, khí thế vô cùng. Nếu em đồng ý thì đã thành ngôi sao lớn từ lâu rồi...”