Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 131 : Sinh nhật
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Tống Cẩn cảm thấy chuyện Triệu Hàm Như hẹn bà đi ăn tối mừng sinh nhật là chuyện rất bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Hai người bọn họ đều là nữ cường nhân coi trọng sự nghiệp, không có quá nhiều thời gian quan tâm1chuyện gia đình. Bình thường rất ít gặp mặt, nhưng đối phương chính là người nhân duy nhất trên thế giới này của mình, ràng buộc về huyết thống không thể nào rũ bỏ được.
Tống Cẩn thảnh thơi nhấp ngụm rượu vang, quan sát Triệu Hàm Như kỹ càng:8“Mới mấy tháng không gặp, sao cháu đã gầy như vậy rồi?”
Triệu Hàm Như vốn đã không mập, thời gian qua lại còn gầy đi rất nhiều, cằm nhọn như mấy hotgirl trên mạng, dáng người thì càng gầy gò, cứ như chỉ một cơn gió là có thể2thổi bay cô.
Cô lơ đễnh cười: “Công ty vừa mới thành lập, khá là nhiều việc.”
“Biết cháu liều mạng rồi, nhưng cũng không cần liều mạng đến mức đó đâu, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.” Ánh mắt Tống Cẩn nhìn cô mang theo chút đau lòng.
Triệu Hàm Như4chỉ cười, vừa nhìn đã biết không để tâm.
“Nhà hàng này cũng được lắm, dì ở Chicago nhiều năm như vậy mà còn không biết. Cháu ở New York, sao lại biết mà đặt trước vậy?” Tống Cẩn thưởng thức sườn cừu non nấm đen, mỹ vị chính tông khiến bà càng thỏa mãn hơn.
“Cháu nhờ thư ký đặt trước.” Trệu Hàm Như nào có thời gian rảnh mà lãng phí vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ dặn đi dặn lại Tạ Doãn đặt trước giúp cô một nhà hàng thật ngon. Tạ Doãn làm việc luôn tận chức tận trách tận tâm.
“Tình trạng của cháu bây giờ nếu so với mẹ cháu trước đây thì quả thật là chỉ hơn chứ không có kém. Khi Triệu thị vừa mới thành lập, chị ấy cũng tăng ca cả ngày cả đêm như vậy, bởi vì lao lực quá độ nên liên tiếp sảy mất hai đứa bé, nên lúc từ bắt đầu mang cháu liền hết sức cẩn thận, chỉ ở yên tại Mỹ chờ sinh. Trong toàn bộ quá trình trưởng thành của cháu, chị ấy vẫn luôn muốn mang lại những điều tốt nhất cho cháu. Năm đó dì không thể hiểu nổi chị ấy, cảm thấy chị ấy quá dung túng, quá nuông chiều cháu. Bây giờ dì mới dần hiểu được. Mẹ cháu trên trời nếu có linh thiêng thì nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cháu biến thành như vậy đâu. Dì không chăm sóc tốt cho cháu, sau này cũng không biết phải ăn nói thế nào với chị ấy...” Tống Cẩn cảm khái nói.
Trong xã hội hiện nay, tình cảm có thể chịu đựng được khảo nghiệm của thời gian thực sự rất hiếm.
“Anh ấy đã về nước rồi.” Cô nói nhẹ tênh. Mấy năm nay cô và Khúc Nhạc đi quá gần nhau rồi, đến mức đi tới đâu cũng đều có người hỏi ‘Khúc Nhạc đi đâu rồi?’, mỗi một lần hỏi thăm đều làm gợi lên chuyện thương tâm của cô.
Tống Cẩn hơi kinh ngạc: “Về nước định cư? Không quay lại nữa sao?”
Triệu Hàm Như khẽ gật đầu.
Tống Cẩn im lặng rồi nói: “Chẳng trách dì nhìn thấy bản thân từ trên người cháu.”
“Có ý gì ạ?” Triệu Hàm Như hiểu hỏi bà.
“Tình trạng của cháu bây giờ giống hệt dì lúc trước, dùng công việc để làm tê liệt chính mình. Khi đó dì không thể chấp nhận được sự thật chồng mình đã đi rồi, nên liều mạng làm việc, bởi chỉ có công việc mới có thể phân tán sự chú ý của dì. Chỉ có công việc mới có thể cho dì cảm giác an toàn, để cho dì cảm thấy tất cả vẫn chưa hề thay đổi, dường như người ấy vẫn còn bên cạnh mình... Haiz, cháu rất yêu cậu ấy.”
Triệu Hàm Như không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ ngẩn người ngắm nhìn ly rượu vang trong tay. Tửu lượng của cô đã từng kém đến thảm thương. Bao năm qua, Khúc Nhạc vẫn luôn không cho phép cô uống rượu. Nhưng sau khi anh rời đi, cô uống say mèm một trận, lại như kỳ tích học được cách uống rượu.