Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 136 : Nội tình
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Đúng là như vậy, nhưng có một số việc tôi không tận mắt thấy, cũng chỉ là tin vỉa hè, nên không dám chắc độ chính xác.” Lão Trần liếm môi, vẻ mặt lo lắng, nói năng thận trọng.
“Không sao cả, tôi chỉ thấy1tò mò mà thôi, ông cứ xem như đang tâm sự với tôi về chuyện năm đó là được. Chắc lão Hoàng đã nói với ông rồi, tôi chỉ muốn biết Triệu Minh Hồng, người giàu nhất thành phố C năm xưa chết như8thế nào? Thật sự là bệnh tim đột phát sao?” Thái độ của Khúc Nhạc vô cùng nhẹ nhàng.
“Triệu Minh Hồng bị bắt vào phòng giam, đúng lúc tôi đang quản lý khu đó. Ông ấy là nhân vật lớn ở thành phố C.2Khi rảnh rỗi chúng tôi hay bàn tán về chuyện của ông ấy. Ban đầu chúng tôi cứ nghĩ với thân phận của ông ấy thì sẽ được phân riêng một phòng giam. Nhưng không biết cấp trên nghĩ như thế nào mà lại4ném ông ấy vào một phòng giam có tám người. Bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì, chúng tôi lo lắng ông ấy chịu thiệt, nên cố gắng tuần tra phòng giam đó nhiều lần, nhưng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Những tên côn đồ đó cũng không ra oai phủ đầu, tất cả đều có vẻ bình thường...”
Nhắc đến chuyện cũ này, trong mắt lão Trần ánh lên vẻ khó hiểu, “Chẳng ai ngờ được, đến sáng ngày hôm sau, ông ấy...”
“Có phải vì nghe tin dữ của vợ nên ông ấy bị kích thích?” Khúc Nhạc phát hiện lời kể của lão Trần giống hệt kết luận chính thức.
“Đó là kết luận chính thức, bọn họ cũng hạ lệnh cấm chúng tôi nói lung tung. Chúng tôi đều là người có trách nhiệm trực tiếp, nếu muốn truy cứu tới cùng, thì chúng tôi là những người đầu tiên không thoát được, nên phải giả vờ câm điếc. Nói thật, bọn họ còn chưa kịp lấy lời khai thì người đã chết rồi, còn có ai báo tin dữ cho ông ấy biết? Không thể nào là bọn cảnh ngục chúng tôi được. Ngày nào chúng tôi cũng ở trong nhà giam, tin tức lạc hậu hơn tất cả mọi người, làm sao có thể biết chuyện vợ ông ấy chết? Ông ấy chết một cách không thể giải thích như vậy, chúng tôi không thể tránh thoát tội được. Tôi đã lớn tuổi rồi, không có hy vọng thăng chức, cũng đã sớm biết có vấn đề, có xử tội thì xử. Mặc kệ nguyên nhân ông ấy chết là gì, thì chúng tôi đều là kẻ chết thay, ai bảo chúng tôi không phát hiện ông ấy bị hại lúc nào chứ? Chỉ thương cho mấy người tuổi trẻ khác, gánh một lần xử phạt như vậy, cả đời không lên nổi nữa.”
“Khúc tổng, tôi không biết vì sao nhân vật lớn như cậu đột nhiên hỏi tới chuyện này, nhưng nếu cậu muốn lật bản án cho Triệu Minh Hồng, dù cậu có ghi âm lời tôi nói thì tòa án cũng sẽ không thừa nhận.” Lão Trần cười thê lương.
“Cảnh sát Trần, cảm ơn ông!” Khúc Nhạc chân thành đưa một tờ chi phiếu cho lão Trần, “Số tiền này đủ để con trai ông chữa bệnh rồi.”
Nhìn mấy chữ số nhiều hơn dự đoán của mình, lão Trần hoàn toàn không ngờ Khúc Nhạc lại rộng rãi như vậy. Ông ta cảm thấy áy náy khi bản thân không nói được tin tức nào có tác dụng, bèn chủ động nhận việc: “Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách lấy tư liệu tội phạm của phòng giam đó.”
“Vậy nhờ ông.”
Lão Trần cầm chi phiếu, vẻ mặt cảm kích, hỏi thêm một câu: “Cậu điều tra lại chuyện của Triệu Minh Hồng, cậu định báo thù như thế nào?”
Vứt dứt lời, ông ta liền hối hận. Dù mục đích của Khúc tổng là cái gì, thì đều không liên quan đến ông ta. Ông ta nhận tiền, thay người làm việc, không nên hỏi những câu không cần hỏi, đây mới là quy tắc thăng quan phát tài. Thảo nào đã nhiều năm rồi mà ông ta vẫn không lên cao được, đều do cái miệng này mà ra…
Khúc Nhạc chỉ hơi sửng sốt, chứ không trách lão Trần hỏi quá nhiều, “Bạn của tôi chỉ muốn biết sự thật, để người thân không chết một cách khó hiểu, chứ chưa có dự định phải làm gì. Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, người ta nhờ tôi nên tôi mới hết lòng giúp đỡ.”