Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 137 : Dự cảm
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Thái độ của Khúc Nhạc khiến cho lão Trần hoàn toàn thả lỏng. Tiền cũng đã lấy rồi, nên ông ta bắt đầu lải nhải những chuyện mà tất cả mọi người ở thành phố C đều biết, “Chuyện của nhà họ Triệu rất nổi1ở thành phố C chúng tôi, tình tiết ly kỳ đến mức có thể theo kịp phim truyền hình. Thật ra, Triệu Minh Hồng là người nhân nghĩa, có không ít bạn bè muốn giúp ông ấy báo thù. Không nói người khác, chỉ nói8bên trong Triệu Thị thôi, có một người tên Trịnh Kính, là anh em kết nghĩa của Triệu Minh Hồng. Ông ta cho rằng Triệu Minh Vĩ hại Triệu Minh Hồng, nên mấy năm nay thái độ với Triệu Minh Vĩ rất căng.”
“Ồ? Ông cảm2thấy Trịnh Kính nói đúng không?” Khúc Nhạc cảm thấy rất hứng thú hỏi.
“Ý cậu hỏi chuyện Triệu Minh Vĩ cho người hại Triệu Minh Hồng hả? Khó nói lắm, mọi người luôn đồn như thế, nhưng không có chứng cứ trực tiếp.” Lão Trần4liếm đôi môi khô khốc, Khúc Nhạc đúng lúc rót một tách trà.
Lão Trần cảm ơn, rồi cầm tách trà lên uống, “Trịnh Kính là lão đại bang phái nổi tiếng ở thành phố C. Tôi làm ở trại giam đã nhiều năm, hơn phân nửa tội phạm đều là đàn em của ông ta, bởi vậy có thể thấy được thế lực của ông ta ở thành phố C mạnh như thế nào. Lợi hại nhất là ngành nào ông ta cũng nhúng tay vào, khách sạn, hộp đêm, KTV, nhà máy, thậm chí là tiệm sách, Triệu Thị cũng có cổ phần của ông ta. Lúc Triệu Minh Hồng còn sống, hai người họ có quan hệ rất thân thiết, còn thân hơn cả anh em ruột. Trịnh Kính đầu tư vào ngành nào cũng có cổ phần của Triệu Minh Hồng trong đó, quan hệ giữa bọn họ chính là trong anh có tôi trong tôi có anh, lại còn suýt trở thành thông gia nữa.”
Nhà họ Triệu là nhà giàu có nhất thành phố C, nên ai cũng cảm thấy hứng thú với chuyện của bọn họ, ngay cả lão Trần vốn dè dặt cũng trở nên hăng hái, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt Khúc Nhạc đã trầm xuống.
“Tại sao sau đó lại không thành thông gia?”
“Thời đại ngày nay yêu đương cưới hỏi tự do, hai người trẻ tuổi không hợp mắt nhau, dù cha mẹ hai bên có ép buộc cũng không thể đi đến đâu được. Sau khi Triệu tổng qua đời, con gái duy nhất của ông ấy liền ra nước ngoài, chuyện thông gia đành phải gác lại. Bây giờ, quan hệ giữa Triệu Thị và nhà họ Trịnh xuống dốc không phanh, hai nhà đấu nhau dữ dội. Vụ con trai của Triệu Minh Vĩ bị kiện, suýt chút nữa ngồi tù, là do Trịnh Kính đâm chọt.”
Khúc Nhạc ngẫm nghĩ một lát, mới hỏi: “Cảnh sát Trần, xin lỗi vì hỏi nhiều thêm một chút, tôi nhớ lúc Triệu Minh Hồng bị cảnh sát bắt, cảnh sát lấy danh nghĩa hỗ trợ điều tra. Sao cuối cùng ông ấy lại chết trong trại tạm giam?”
Những chi tiết này do Triệu Hàm Như nói với anh. Lúc đó cô còn ngây thơ, cái chết của cha mẹ khiến cô bị sốc, không biết phải làm như thế nào. Tống Cẩn là một người phụ nữ mạnh mẽ thông minh. Bà ấy cho rằng chuyện cũ đã qua, thay vì điều tra rõ ràng cái chết của vợ chồng Tống Du, khiến bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm, thì nên bảo vệ mình, tạm thời tránh đi mũi nhọn. Đây là điều Tống Du dặn dò khi bà cảm thấy bà sẽ gặp chuyện không may.
Mẹ Tống Du của Triệu Hàm Như là một người độc lập thông minh, bà dành toàn bộ tình yêu của mình cho con gái, bà thà vợ chồng bà chết oan chết uổng, cũng không nỡ để con gái bà sống trong thù hận. Vì vậy, bà chọn cho con gái một đường đi tốt nhất.
Nhớ đến cô gái bướng bỉnh kia, Khúc Nhạc nở nụ cười, chính cô đã chọn đi con đường khó nhất.
“Đúng là chuyện này không hợp quy định, nhưng muốn bù thủ tục cũng không phải là chuyện không thể, tôi đã thấy nhiều loại chuyện thế này rồi. Ha ha, cậu cũng hiểu mà…” Lão Trần nói một cách mơ hồ.
Trên đường trở về, Khúc Nhạc mệt mỏi xoa trán, anh có cảm giác cái chết của Triệu Minh Hồng không chỉ đơn giản là anh em tranh đoạt tài sản. Triệu Thị là tập đoàn trụ cột kinh tế của thành phố C, Triệu Thị rối loạn sẽ gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến kinh tế của thành phố C, đáng lẽ chính phủ sẽ không ngồi yên khi thấy chuyện như vậy. Nhưng mà, bọn họ không những không giúp Triệu Minh Hồng, mà còn đổ lửa vào dầu sau cái chết của ông ấy.