Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 144 : Gặp lại
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“BOSS, anh vẫn ổn chứ?” Trần Vĩ khiếp sợ nhìn Khúc Nhạc. Trong ấn tượng của anh ta, boss là một người chín chắn bình tĩnh, ngay cả lúc quyết đoán cải cách Hồng Hải, anh cũng không hề sợ sóng to gió lớn, nhưng bây giờ anh lại không giấu được cảm xúc của mình.
Nhìn theo ánh mắt của Khúc Nhạc, cô gái đứng trên đường có khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ đáng yêu, nhưng lại có vẻ kiêu ngạo kiên cường, khí chất thoát tục quanh quẩn toàn1thân. Hai loại khí chất yếu đuối và kiên cường hoàn toàn mâu thuẫn, nhưng khi đặt lên người cô lại khiến người ta cảm thấy chúng dung hòa vào nhau.
Lúc này Khúc Nhạc mới hoàn hồn. Thấy cô đã đi xa, anh nhắm hờ mắt, mím chặt môi, nhìn đồng hồ, khó khăn nói: “Lái xe!”
Trần Vĩ tiếp tục lái xe, lửa hóng hớt trong cơ thể đang thiêu đốt hừng hực. Tuy anh ta đã bỏ lỡ lần thảo luận về bạn gái Khúc Nhạc của đám thư ký,8nhưng anh ta lại tận mắt thấy cảnh trước mặt. Nhìn Khúc Nhạc vốn vững như núi Thái Sơn vì một cô gái mà thất hồn lạc phách, còn có cái gì khiến người ta rung động hơn chuyện này?
Triệu Hàm Như đi rất chậm, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đường phố. Đã lâu cô không thả lỏng như vậy rồi, lại còn quên luôn cả buổi tiệc quan trọng vào buổi tối.
Cuối cùng, cô dừng bước trước tủ kính trưng bày của cửa hàng. Nếu không phải từ sân2bay đi về khách sạn, thấy chiếc áo khiến cô không thể quên của cửa hàng này, thì e rằng bây giờ cô vẫn còn ở trong khách sạn họp với mấy luật sư.
Không biết vì sao, chiếc áo này làm cô nhớ tới Khúc Nhạc, vóc người cao gầy của anh mặc chiếc áo gió này rất đẹp.
Triệu Hàm Như bước vào cửa hàng, dùng tiếng Đức miêu tả vóc người của Khúc Nhạc với nhân viên, rồi mua chiếc áo gió đó.
“Cô mua cho bạn trai mình sao? Chúng4tôi còn áo nữ mặc cặp với chiếc áo nam này.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình, không giống người Đức tính cách lạnh nhạt nghiêm túc, mà có chút lãng mạn đa tình giống người Pháp, giới thiệu với Triệu Hàm Như áo gió nữ, mời cô mặc thử.
Triệu Hàm Như có chút ngẩn ngơ nhìn người mặc áo gió màu xám tro ở trong gương, hình như còn có người đó mặc áo giống cô đứng sóng vai.
Vành mắt cô nóng lên, trên mặt lại mang theo ý cười, cho dù là ảo giác trong chớp mắt, cũng đủ để cô ấm áp cả mùa đông rồi.
“Boss, chị đi shopping à?” Tạ Doãn mặc lễ phục đơn giản thấy Triệu Hàm Như mang theo chiến lợi phẩm trở về, giật mình mở to mắt nhìn.
“Đúng vậy, lạ lắm sao?” Triệu Hàm Như tâm trạng tốt hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là lạ rồi, em biết chị đã lâu, nhưng chưa từng thấy chị đi shopping.”
“Cậu Khúc?” Một người đàn ông trung niên hơi phát tướng có đường nét khuôn mặt rất sâu, nhìn Khúc Nhạc ý hỏi có chuyện gì vậy.
“Xin lỗi, tôi có việc đi trước.” Khúc Nhạc áy náy khom người xin lỗi rồi xoay người đi.
“Tửu lượng của em tốt từ khi nào vậy? Lẽ nào trong ly là nước nho?” Có không ít người quen của Triệu Hàm Như tới dự tiệc, ai cũng biết cô không uống rượu, bây giờ thấy cô uống rượu liên tục như thế thì vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi đoán là Hàm Như được làm bà chủ rồi, nên Khúc Nhạc không quản nữa, trước đây cậu ấy quản em rất nghiêm khắc.” Mọi người cười vang nói.
“À, hôm nay Khúc Nhạc cũng tới, mọi người có gặp chưa?”
“Em…” Triệu Hàm Như nghẹn lời, uống nhiều rượu nên đầu óc hơi chậm chạp, không biết nên tiếp lời như thế nào. Vừa định cười ngây ngô cho qua, một tay đột nhiên vòng ôm eo cô, hơi thở quen thuộc mát lạnh khiến cô lập tức tỉnh táo.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Khúc Nhạc cười nói, bàn tay ôm vòng eo cứng đờ của Triệu Hàm Như, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!” Trước kia, mọi người ở nước Mỹ cùng nhau đầu tư, phần lớn bọn họ đều là đàn anh đàn em tốt nghiệp từ Học viện ST, không ngờ Khúc Nhạc lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hải, một cái cây lớn của giới thương nghiệp. Mọi người có chút không thích ứng được, không còn tùy ý vui đùa như nữa.
Có điều…
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, cả đám đều cười mờ ám. Chuyện Khúc Nhạc theo đuổi Triệu Hàm Như nhiều năm không thành truyền khắp nơi trong giới. Bây giờ anh vừa tiếp quản tập đoàn Hồng Hải, hai người lại ở bên nhau, có thể thấy được Triệu Hàm Như là một người phụ nữ xem trọng đồng tiền.
Đầu óc Triệu Hàm Như trống rỗng, tất cả lực chú ý đều đặt trên cánh tay bên eo. Hơi thở của anh, nhiệt độ lòng bàn tay của anh khiến hai chân của cô mềm nhũn. Cô thở dài một hơi, uống cạn ly rượu trong tay.
Vào lúc này, chỉ có thể dùng cồn rượu làm tê dại sự hoảng loạn trong lòng.
“Em muốn say rượu giả điên ngay đây sao?” Khúc Nhạc không nhịn được nữa, cúi đầu thì thầm bên tai Triệu Hàm Như, khuôn mặt đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng sắc bén, đồng thời giật ly rượu của cô.