Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 145 : Một nụ cười nghìn vàng cũng mua
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Tất cả mọi người nở nụ cười thiện ý, người ta ở đây anh anh em em với người yêu, bọn họ còn ở lại làm bóng đèn làm gì? Vì vậy, mọi người thức thời bỏ đi.
Triệu Hàm Như cứng người đứng tại chỗ, ngay cả dũng khí nhìn Khúc Nhạc cũng không có.
“Như thế nào? Dám làm không dám nhận? Đây đúng là phong cách của Triệu Hàm Như.” Khúc Nhạc cười lạnh.
Khúc Nhạc chất vấn trực diện khiến Triệu Hàm Như1không đè nén nổi uất ức nơi đáy lòng nữa, mượn cảm giác say rượu phóng túng cảm xúc của mình, nước mắt rơi như mưa.
Tạ Doãn đứng cách Triệu Hàm Như một khoảng cách an toàn, thấy cô và Khúc Nhạc thân mật dựa vào nhau thì vô cùng ngạc nhiên. Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao?
“Anh… anh Khúc.” Cho đến khi thấy nước mắt của Triệu Hàm Như, Tạ Doãn mới nhận ra có gì đó không đúng, bèn8bước lên giải vây. Kết quả, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Khúc Nhạc, cô bị dọa đến mức lắp bắp nói không nên lời.
Khúc Nhạc không nhận ra Tạ Doãn, mà lại đang bực bội, tưởng rằng Tạ Doãn muốn nịnh nọt, nên lạnh lùng liếc cô một cái. Sau đó, anh tiếp tục nhìn Triệu Hàm Như. Chưa tới một năm, Hàm Như đã gầy đến mức này, rốt cuộc cô tự chăm sóc bản thân như thế nào vậy?
“Gầy2thành như vậy còn không biết xấu hổ học người ta mặc váy lộ vai? Sợ người ta không nhìn thấy dáng vẻ dân chạy nạn của em sao?” Khúc Nhạc không khuôn mặt Triệu Hàm Như, nên tiếp tục nói những câu khó nghe. Tuy anh rất đau lòng, nhưng vẻ mặt lại lạnh thấu xương.
Tạ Doãn mếu miệng, nghe đồn Khúc Nhạc là người đàn ông tri kỷ của Triệu Hàm Như, Trần Tử San thường nhắc tới năm xưa anh chăm4sóc tỉ mỉ Triệu Hàm Như. Sao người trước mặt hoàn toàn không giống với người trong truyền thuyết vậy?
Cảnh tượng này quá xấu hổ rồi, cô xen vào không được, không xen vào cũng không được, nhưng mà không thể đứng nhìn boss khóc mãi như thế. Một mục tiêu lớn như Khúc Nhạc đứng ở chỗ này, có không ít người tới lôi kéo làm quen. Nếu để người khác thấy Triệu Hàm Như khóc lóc, bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó xem.
“Em không biết lúc nói chuyện mà đứng quay lưng với đối phương là vô lễ à?” Giọng điệu của Khúc Nhạc mang theo sự không kiên nhẫn, dáng vẻ từ chối của cô khiến anh rất hoảng loạn.
Triệu Hàm Như vẫn không ngẩng đầu, hai vai run rẩy.
Tạ Doãn không nhìn nổi nữa, mặc kệ có xen vào tình cảm vợ chồng son người khác hay không, chạy lên đưa một xấp khăn giấy cho Triệu Hàm Như, “Boss, chị uống say, chúng ta về thôi.”
Lúc này, Khúc Nhạc mới thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Triệu Hàm Như.
“Nói linh tinh gì đấy?” Một tay Khúc Nhạc mở cửa phòng, một tay ôm chặt Triệu Hàm Như, “Vào thôi, đi rửa mặt trước.”
“Em không...” Triệu Hàm Như vẫn còn giãy giụa.
Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như đặt lên bồn rửa tay, “Sao lại gầy đến thế này? Rốt cuộc em chăm sóc bản thân như thế nào vậy?”
Triệu Hàm Như ngang ngược nói: “Dù sao anh cũng không để ý đến em, còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Khúc Nhạc bất đắc dĩ nhìn cô, lật xem đồ trang điểm, “Dùng chai nào để tẩy trang?”
Triệu Hàm Như mím môi, không nói lời nào.
Khúc Nhạc đổ nước tẩy trang vào bông vải, động tác rất thành thạo, rõ ràng là không phải lần đầu làm chuyện này, Triệu Hàm Như nhìn đã quen rồi.
Khúc Nhạc không chê khuôn mặt tèm nhem của Triệu Hàm Như, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tẩy trang trước đi, em nhìn khuôn mặt của em kìa, có phải rất dọa người không?”
“Dù sao thì trong mắt anh em cũng rất xấu...”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn nhìn vào gương, đồ trang điểm cô dùng đều là hàng đắt tiền, sao có thể dễ dàng rửa sạch được.
Trong gương, Triệu Hàm Như khóc đến nỗi như hoa đào gặp mưa, lại còn hơi nũng nịu. Khúc Nhạc đứng bên cạnh, si mê nhìn cô, khiến cô ngượng ngùng.
“Nếu anh thật sự nghĩ em xấu thì anh còn ở đây dỗ em sao? Nếu anh thật sự không quan tâm em, thì bây giờ anh còn đang ở buổi tiệc bàn bạc case với tổng giám đốc ngân hàng Đức, làm gì ở đây tẩy trang cho em?”
Triệu Hàm Như bật cười, cuối cùng cũng nín khóc.
Nụ cười của cô khiến Khúc Nhạc thả lỏng, cuối cùng cũng hiểu ý của câu “một nụ cười nghìn vàng cũng mua“. Tuy tiền quan trọng, nhưng trong lòng anh tiền vẫn không là gì so với cô.