Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 146 : Phòng tắm

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Khúc Nhạc vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn Triệu Hàm Như, “Còn chẳng phải là em ỷ anh yêu em, nên mới nổi giận với anh?”



“Em đâu có, em uất ức mà.”



Phụ nữ uống say không nói lý chút nào, khó lắm mới dỗ được cô cười, lúc này lại bắt đầu khóc. Khúc Nhạc vội dỗ dành: “Được rồi, nhòe hết lớp trang điểm rồi. Em đi tắm đi, anh chỉnh nước nóng cho em.”



Nhìn anh chỉnh nước nóng, cô nhảy xuống bồn rửa tay, hai chân1mềm nhũn suýt nữa ngã nhào ra đất.



Khúc Nhạc lập tức quay đầu, sợ đến mức tim như ngừng nửa nhịp, kéo cô vào lòng, “Có đau không?”



“Hình như mắt cá chân hơi đau.” Triệu Hàm Như nghiêng cổ, do dự nói. Cô uống say, cả người nhẹ bỗng, ngay cả cảm giác đau cũng không còn nhạy nữa.



“Rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu hả?” Khúc Nhạc tức giận kiểm tra mắt cá chân của Triệu Hàm Như. Không có gì khác thường, nhưng anh vẫn không yên tâm,8ấn từ trái qua phải, hỏi liên tiếp: “Có đau không? Đau không?”



“Không đau! Không đau! Đừng hỏi! Đừng hỏi nữa!” Triệu Hàm Như nhịn không được rụt chân lại.



“Trước khi về nước, anh đã dặn đi dặn lại em không được uống rượu. Em xem như gió thổi bên tai phải không?” Thấy dáng vẻ mượn rượu ăn vạ của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc giận mà không chỗ xả ra.



“Không phải. Anh chia tay với em, anh không có quyền quản em uống rượu hay không.” Triệu Hàm2Như uất ức ôm đầu gối của mình.



“Anh chia tay với em lúc nào? Em dám chắc anh nói chia tay với em?” Nghe cô nhắc mãi hai chữ “chia tay”, anh thật sự rất tức giận. Nhưng khi thấy điệu bộ đáng yêu của cô, anh lại không nổi giận được.



“Anh mắng em buồn nôn, sau đó không đi tìm em, không phải chia tay thì là gì?” Triệu Hàm Như cứng đầu nói. Tuy cô say rượu, nói năng hơi bừa bãi, nhưng không có nghĩa là cô4mất trí nhớ.



“Em không biết có một trạng thái gọi là chiến tranh lạnh sao?” Khúc Nhạc nghiến răng nói, cố gắng đè nén ý nghĩ muốn bóp chết cô. Anh thật sự là tức không chịu nổi, anh nghĩ là anh quá cưng chiều cô, mới có thể khiến cô không để ý đến cảm giác của anh, vì vậy anh mới lơ cô đi.



Kết quả, cô hiểu ý anh thành chia tay, lại còn hành hạ bản thân mình, anh tức đến mức không biết nói gì cho phải. Đương nhiên, hối hận là nhiều nhất. Nếu cô ngược đãi bản thân để trừng phạt lời nói của anh, thì cô đã thành công rồi.




Triệu Hàm Như từ trong phòng tắm đi ra, vịn tường để mình không ngã, nhìn Khúc Nhạc im lặng ngồi trên ghế sofa, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người anh, khiến mọi thứ có vẻ không chân thật.



Cô chớp mắt mấy cái, lẽ nào anh là do cô tưởng tượng ra?



Khúc Nhạc ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt mờ mịt của Triệu Hàm Như. Khuôn mặt vốn nhỏ nhắn xinh đẹp gầy đến mức chỉ lớn bằng bàn tay, mái tóc ướt xõa tự nhiên, giống như một con mèo hoang bị mưa xối ướt, nhìn vô cùng đáng thương.



Khúc Nhạc vô cùng đau lòng, bước lên đỡ Triệu Hàm Như, “Đầu còn choáng váng không?”



“Cảm giác ngày càng choáng váng.” Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc, lắc lắc cái đầu, dường như trước mắt không phải là ảo giác của mình, “Khúc Nhạc, là anh sao?”



“Là anh.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào trong lòng, hận không thể hòa cô vào cơ thể của mình.



“Vừa rồi có người tới?” Triệu Hàm Như tham lam ngửi hơi thở mát lạnh trên người Khúc Nhạc, không phân rõ cái gì là ảo giác, cái gì là hiện thực.



“Trợ lý của em.” Triệu Hàm Như mặc áo tắm, vùi người vào trong ngực Khúc Nhạc. Trái tim anh đập nhanh hơn mấy nhịp, tuy anh không phải là người nông cạn, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường. Khúc Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.



“Em ấy tìm em làm gì? Chẳng lẽ là chuyện trong công ty?” Triệu Hàm Như cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, mặc dù ảo giác rất tốt đẹp, nhưng chuyện công việc không thể bỏ qua.



“Không phải, đại khái là sợ anh bá vương ngạnh thương cung em, nói cơ thể của em không khỏe, bảo anh dịu dàng một chút.” Khúc Nhạc ấn Triệu Hàm Như ngồi xuống, “Sấy tóc trước, đừng để bị lạnh.”



“Không thể nào, em ấy sẽ không nói như thế!” Triệu Hàm Như xấu hổ, lời nói của Tạ Doãn cũng quá rõ ràng rồi...



“Em như vậy làm sao anh có thể yên tâm được?” Khúc Nhạc than thở, ngón tay xuyên qua tóc Triệu Hàm Như.



Cô ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, nửa người dựa vào người anh, không nghe rõ anh nói gì, mơ màng có chút buồn ngủ, rồi bất giác ngủ luôn.