Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 157 : Tuyên bố chủ quyền
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Không phải em nói nhớ anh sao?” Khúc Nhạc cười khẽ rồi hôn lên đỉnh đầu của cô. Khoảnh khắc cô chạy vội về phía anh khiến cơn nóng ruột nóng gan nhiều ngày nay, cùng tất cả mỏi mệt khi phải bay một chặng đường dài đều biến mất sạch sành sanh.
Triển Lệnh Nguyên đứng gần đấy, vẻ mặt hết sức khó coi. Ở trước mặt cặp đôi1chỉ thấy người yêu trong mắt này, anh ta cứ như một thằng hề đáng buồn cười vậy.
Nghĩ tới chuyện rất có thể vừa rồi Khúc Nhạc đã nghe thấy mấy lời nói dây dưa của mình, anh ta lại hơi chột dạ. Mà sao anh ta không hề biết hai người kia đã làm lành từ lúc nào nhỉ!
Khúc Nhạc đỡ cô đứng vững. Anh nhìn sang Triển8Lệnh Nguyên bằng đôi mắt vô cùng lãnh đạm.
Bị nhìn bằng ánh mắt không rõ vui giận này, Triển Lệnh Nguyên càng thêm hoảng hốt.
Khúc Nhạc đến sống ở nhà anh ta từ năm anh tám tuổi. Lúc đó anh ta đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn thích trêu chọc cậu bé cứ như ông cụ non này.
Nhưng mỗi lần bị anh ta trêu, cậu ấy không bao giờ2khóc hay làm loạn lên, ngược lại còn dùng ánh mắt không rõ cảm xúc ấy mà nhìn anh ta, khiến lòng anh ta hốt hoảng chỉ biết chạy trốn.
Mà đến bây giờ, khi đã tiếp quản tập đoàn Hồng Hải, Khúc Nhạc hoàn toàn không còn dáng vẻ ngây ngô như hồi nhỏ nữa. Khí chất trên người anh ngày càng khó lường hơn.
Nhưng lần này Triển Lệnh4Nguyên không phải muốn đùa cợt Khúc Nhạc. Anh ta cũng thích người con gái vô tâm này. Cho dù cô khinh thường, anh ta vẫn rất thích cô.
Anh ta tự nhủ ở trong lòng không biết bao nhiêu lần rằng, mình đang theo đuổi tình yêu đích thực chứ không phải cố ý muốn đào góc tường của anh em. Khó khăn lắm anh ta mới gặp được người con gái mà mình thích, chắc hẳn Khúc Nhạc cũng có thể hiểu cho anh ta. Huống chi điều anh ta muốn cũng chỉ là một cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi, có lẽ nghĩ như thế mới giúp giảm bớt sự áy náy trong lòng anh ta.
Khúc Nhạc nói rất bình tĩnh: “Anh, cùng ăn tối đi.”
Trong lòng Triển Lệnh Nguyên giật thót một cái. Anh ta biết Khúc Nhạc nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe thấy Khúc Nhạc gọi mình là “anh” bao giờ. Rõ ràng là một tiếng gọi thân thiết, nhưng không hiểu vì sao từ trong miệng Khúc Nhạc nói ra lại khiến người ta cảm thấy xa cách.
Triển Lệnh Nguyên hơi run rẩy, có phải Khúc Nhạc cũng dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông anh Khúc Phong bị kết án kia không? Lịch sự lễ phép, nhưng phân biệt rõ ràng.
“Anh chăm sóc em nhiều năm như vậy, mà mới hơn nửa năm nay, em đã biến thành một con ma men rồi… Chẳng phải trước đây em nói rượu vừa đắng vừa chát, uống không ngon đấy à, tại sao giờ lại uống nhiều như thế?”
“Em có uống nhiều đâu. Bởi vì quá nhớ anh đấy, lúc uống rượu xong sẽ nghĩ đến anh, nhớ dáng vẻ của anh, ngay cả hương vị rượu cũng rất giống cảm nhận về anh, vừa đắng vừa chát mà muốn ngừng không được…”
Khúc Nhạc ngạc nhiên nhìn cô một lúc lâu mới thở dài nói: “Em nói thêm nữa là tim anh cũng sắp nát ra rồi.”
“Tim anh bị nát thì em lấy tim em cho anh vậy.” Triệu Hàm Như cười tươi ôm eo anh.
Mặt Khúc Nhạc hơi ửng đỏ, mỗi lần cô bé này nói lời dụ dỗ đều khiến anh ngọt lịm tim gan. Hoàn toàn có thể thấy, tương lai anh sẽ bị cô ăn sạch sành sanh.
Nhìn đôi mắt long lanh to tròn của Triệu Hàm Như, anh đột nhiên cảm thấy chính mình đã đánh giá mình quá cao. Không phải tương lai anh sẽ bị cô ăn sạch, mà dù là trước đây hay hiện giờ, từ ngày đầu tiên gặp được cô, anh đã cam tâm thuộc về cô rồi.
“Em cho anh tim mình, vậy thì em phải làm sao bây giờ?” Khúc Nhạc ôm lấy Triệu Hàm Như, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ấn lên bờ môi cô, dịu dàng mơn chớm mấy cái. Dù hai người đang ở trong phòng riêng, nhưng trong lòng vẫn có kiêng kỵ.
“Vậy anh giao trái tim nát vụn kia của mình cho em, em sẽ chắp vá nó lại rồi cố dùng vậy.” Cô cười khanh khách, dáng vẻ đỏ mặt trông vô cùng quyến rũ.
Khúc Nhạc siết nhẹ eo cô, cái eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay khiến tay anh lưu luyến, Trong mắt anh có ngọn lửa nóng rực, cơ thể cô khẽ run lên. Triệu Hàm Như nghĩ mình nên rời khỏi vòng ôm của anh nhưng dù có cố thế nào cũng không có sức.
Khúc Nhạc phải cố lắm mới bỏ được tay ra khỏi hông cô, còn săn sóc chỉnh lại quần áo cho cô, sau đó máy móc nói sang chuyện khác, “Em gầy quá, ngày mai anh sẽ dẫn em đi kiểm tra sức khỏe toàn diện…”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, thì ra vừa rồi là anh đang kiểm tra xem cô béo hay gầy sao, thuần khiết quá nhỉ!
Ánh mắt chế nhạo của Triệu Hàm Như khiến Khúc Nhạc hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố gân cổ, “Gầy quá thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy, nhất định phải kiểm tra cho kỹ…”