Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 158 : Tặng hoa

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Không phải chứ? Em còn trẻ thế này sao phải làm kiểm tra sức khỏe! Mà bác sĩ Giản vẫn kiểm tra thân thể định kỳ cho em đấy…” Triệu Hàm Như giận dỗi.



Khúc Nhạc hừ lạnh, không hề che giấu sự ghen tuông của mình, “Kiểm tra thân thể? Vừa rồi anh cũng đang kiểm tra thân thể…”



“Anh xấu xa quá đi! Anh đang ăn dấm đấy sao? Mùi1dấm chua quá. Bác sĩ Giản người ta là người đứng đắn nhé, anh đừng có nghĩ lung tung.” Triệu Hàm Như bấu eo anh rồi cười khanh khách.



“Người đứng đắn? Đàn ông chẳng có thằng nào nghiêm chỉnh cả đâu.” Khúc Nhạc tỏ ra xem thường. Ngay từ đầu anh đã không thích cái tay “Giản Lịch” này rồi, không ngờ cô biết rất rõ tên đó không có8động cơ tốt với mình mà vẫn cứng đầu không chịu thay đổi bác sĩ gia đình.



“À… Nói như vậy thì, chính anh cũng không đứng đắn mà?”



“Đương nhiên, em cho rằng vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Còn chẳng phải vì ngay từ đầu anh đã có ý nghĩ không đứng đắn với em rồi à? Anh chỉ ra vẻ thận trọng thôi.” Khúc2Nhạc đẩy đĩa bò bít tết đã được cắt thành từng miếng đến trước mặt cô, “Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là đồ trộm cắp.”



Triệu Hàm Như không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, khiến cô cười đến gập cả người.



“Bác sĩ Giản cũng có tỏ ra ân cần gì đâu, chỉ là giúp em khám một ít4bệnh bình thường thôi mà. Anh ta là một bác sĩ rất nghiêm túc, lại hiểu rõ tình hình sức khỏe của em. Em cũng không thể đang yên đang lành lại đổi anh ta được, quá bất hợp lý…”



“Bên cạnh em lúc nào cũng có một bầy sói đói, em bảo anh phải làm sao yên tâm đây?”



Triệu Hàm Như ôm lấy cánh tay Khúc Nhạc, làm nũng. “Vì thế hôm nay anh đến để kiểm tra đột xuất hả?”



“Đúng vậy, kết quả là anh tra ra được thật. Anh ta bắt đầu dây dưa với em từ bao giờ?” Khúc Nhạc cười khổ.



“Hình như là từ khi anh đi thì phải?” Triệu Hàm Như nhăn mày cố nhớ lại. Cô vốn chưa bao giờ quan tâm tới Triển Lệnh Nguyên, cũng chẳng để ý đến chuyện anh ta làm, “Anh ta giống hệt như Trịnh Hiệu Dương ấy, cũng là tên mắc bệnh tuổi teen giai đoạn cuối, lúc nào cũng nghĩ phụ nữ cả thế giới phải quỳ dưới chân mình.”



Khúc Nhạc bật cười, “Anh ta rất nổi tiếng trên tình trường đấy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời đánh giá cay nghiệt như của em.”


Khúc Nhạc lại hết sức bình tĩnh, anh chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê rồi hỏi, “Em thích cái này không? Đeo thử xem nào.”



“Hửm?” Ngón tay của cô bị anh lồng vào một chiếc nhẫn.



“Rất vừa! Xem ra là ý trời rồi.” Nụ cười của Khúc Nhạc càng rạng rỡ hơn.



Triệu Hàm Như mãi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ kéo ống tay áo của anh hỏi nhỏ, “Không phải chúng ta vào đây mua hoa hồng sao?”



Anh nhìn cô cười, sau đó quay ra hỏi cô nhân viên với vẻ thành khẩn, “Tôi chuẩn bị cầu hôn bạn gái, nhưng chỉ có mỗi chiếc nhẫn thôi, không có hoa, các cô có thể cho tôi một bó hoa hồng không?”



Triệu Hàm Như nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ tới, ở cửa tiệm có trưng bày một lọ hoa hồng Champagne. Thì ra là anh chú ý tới lọ hoa hồng này!



“Không thành vấn đề!” Cô nhân viên bán hàng mừng rỡ. Chiếc nhẫn kim cương hình quả lê 2 cara này có giá 100 nghìn đôla, các cô sẽ được trích rất nhiều phần trăm, chỉ cần đưa thêm cho khách một bó hoa hồng cũng vẫn có lời rồi. Cô gái lập tức muốn mời hai người họ đến phòng VIP để nói chuyện.



“Không cần phiền phức như vậy, cứ quét thẻ luôn đi.” Khúc Nhạc mỉm cười, đưa luôn thẻ cho cô nhân viên, còn căn dặn, “Mau giúp tôi gói hoa lại nhé.”



Các cô nhân viên ở quầy bán hàng đã gặp rất nhiều những vị khách nhà giàu, nhưng không có mấy người ra tay hào phóng được như thế này. Mua một chiếc nhẫn giá trị như vậy mà không chọn lựa nhiều, chỉ chọn một chiếc có sẵn đắt nhất trong quầy, thậm chí còn chẳng cần hỏi đến tiêu chuẩn 4C mà đã bỏ tiền ra thanh toán rồi.



Các cô nhân viên không khỏi nhìn Triệu Hàm Như vẫn còn đang đánh trống ngực ở bên cạnh bằng ánh hâm mộ. Một cô gái có thể làm cho người đàn ông không hề ngần ngại chi rất nhiều tiền như thế này thật quá hạnh phúc!



“Em chỉ muốn một bó hoa thôi mà.” triệu Hàm Như câm nín.



Khúc Nhạc cười híp mắt. “Thì anh đi mua hoa cho em mà.”



Cô bó tay, mua một bó hoa mất 100 nghìn đô, thế này cũng quá xa xỉ rồi.