Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 163 : Thuốc
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Bổ máu, uống để bù lại, đã gầy đến mức này rồi…” Khúc Nhạc hôn lên trán Triệu Hàm Như một cái, nắm hai bờ vai gầy yếu của cô, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, than nhẹ một tiếng.
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Triệu Hàm Như nghiêng đầu, làm nũng trong vòng tay của Khúc Nhạc
Tối hôm qua anh cũng là như vậy, vừa nhìn thấy cô chảy máu, anh liền sợ choáng váng, hoàn toàn xem cô1như đứa trẻ dễ vỡ.
“Chắc chắn là loại thuốc đó có tác dụng phụ lớn, hay là không cần uống?” Vẻ mặt Khúc Nhạc tràn đầy xoắn xuýt, cơ thể của cô đã gầy lắm rồi…
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ một viên thuốc thôi mà, có rất nhiều người uống. Nếu thật sự không an toàn, chính phủ sẽ không cho phép bán loại thuốc đó ra thị trường…” Triệu Hàm Như nắm tay Khúc Nhạc an ủi, rõ8ràng người phải uống thuốc là cô, vậy mà người buồn rầu do dự lại là anh.
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Hàm Như trả lời dứt khoát.
Vẻ mặt của Khúc Nhạc vẫn rất khó xem, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy, anh chỉ có thể cười miễn cưỡng, “Em nằm nghỉ, anh đi mua thuốc.”
“Ban ngày mà ngủ cái gì?”
Khúc Nhạc dừng một chút, nói một cách đầy ẩn ý: “Không buồn ngủ? Xem ra tối qua còn2chưa đủ.”
“Buồn ngủ! Buồn ngủ! Bây giờ em rất buồn ngủ!” Triệu Hàm Như hoảng sợ trốn trên giường. Tuy rằng không đau nhức giống như bị xe tải nghiền trong truyện miêu tả, nhưng eo vẫn vô cùng nhức mỏi. Tối qua xem như cô đã hiểu được bản tính thật ẩn giấu trong cái vẻ bề ngoài nhã nhặn của anh rồi. Bây giờ thấy ánh mắt của anh không đúng, cô lập tức né đi liền.
Triệu Hàm Như4bị Khúc Nhạc cưỡng chế nằm trên giường. Cứ nằm mãi cũng thấy chán, cô đứng dậy mở laptop định xem thị trường ngày hôm nay, ai ngờ nhận được điện thoại của thám tử tư Phương Diệu.
“Không cần mang thai đâu.” Khúc Nhạc nói, chỉ để cô uống thuốc tránh thai thôi mà anh đã xoắn xuýt thành bộ dáng này rồi, nếu cô thật sự mang thai, xuất hiện phản ứng không thoải mái, thì anh sẽ đau lòng chết mất.
“Không phải do anh muốn hay không. Bây giờ em không muốn mang thai, nói không chừng ngày nào đó em đột nhiên muốn có…” Chợt nhận ra mình đang nói gì, Triệu Hàm Như lập tức im miệng. Sao cô lại thảo luận chuyện này với anh chứ.
Chỉ trách gần đây cô bị Trần Tử San ảnh hưởng, chị ấy đột nhiên nản lòng thoái chí với chuyện tìm kiếm tình yêu thật sự, bắt đầu muốn có một đứa con của mình, nên tích cực chuẩn bị những thứ liên quan. Theo lời chị ấy, phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ có xúc động làm mẹ. Thấy bộ dáng phấn khởi của chị ấy, cô không còn quá mâu thuẫn với chuyện có con.
Có điều, bọn họ vừa mới bắt đầu, cô còn đeo mối thù trên người, nên chưa thể nghĩ đến chuyện này được.
Khúc Nhạc hoàn toàn không ngờ Triệu Hàm Như sẽ nói như vậy. Anh ngẩn ngơ, bọn họ vừa gần gũi vào tối qua, con cái còn quá xa xôi, anh chưa từng nghĩ tới.
Có điều, nghe cô nói như vậy, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một bé con chảy dòng máu của hai người họ, lòng của anh trở nên mềm mại, ánh mắt chứa đầy dịu dàng.
“Anh đờ người ra làm gì thế?” Triệu Hàm Như nhìn anh, tự nhiên cười ngốc làm gì?
“Không có gì. Sao còn chưa đi nghỉ?” Khúc Nhạc hồi hồn, lúng túng ho khẽ hai tiếng.
“Không phải em đang nghỉ ngơi sao? Vừa rồi thám tử tư gọi điện thoại cho em, nói là cái tên bệnh hoang tưởng Trịnh Hiệu Dương về nước gây dựng sự nghiệp, trở thành tinh anh trưởng thành trong thương giới, còn làm cái gì Internet nữa, anh có tin hay không?”
“Tin, nói không chừng cậu ta trải qua thất bại ở nước ngoài, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ. Có muốn anh giúp em điều tra nguyên nhân không?” Khúc Nhạc luôn để ý đến chuyện của Triệu Hàm Như.
“Không cần dùng đao mổ trâu để giết gà. Loại nhân vật nhỏ này không đáng để anh quan tâm, vậy là quá nể mặt anh ta rồi. Với năng lực của anh ta cũng chỉ là đốt tiền của Trịnh Kính. Đốt tiền xong, công ty của anh ta cũng sẽ ngã.” Triệu Hàm Như không xem trọng lắm.