Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 164 : Nội tình
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Khúc Nhạc không cười mà nghiêm túc nói: “Sau khi về nước, anh có đi tìm cảnh ngục trại tạm giam của thành phố C, hỏi được vài tin tức.”
Triệu Hàm Như ngây người, trong mắt phủ lên một lớp nước. Cô vòng tay ôm eo của anh, ngập ngừng nói: “Em nghĩ rằng…”
“Nghĩ rằng anh sẽ không giúp em điều tra?” Khúc Nhạc nâng cằm1Triệu Hàm Như lên, “Chuyện anh đã đồng ý với em, sao có thể không làm?”
“Nhưng khi đó...” Vẻ áy náy trên mặt cô ngày càng nhiều, khi đó bọn họ đã chia tay.
“Chúng ta không chia tay, anh sẽ không đồng ý, sau này đừng nói những lời đó nữa.” Anh cúi đầu cắn môi cô.
“Khúc Nhạc, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã làm8nhiều cho em như vậy…” Triệu Hàm Như dụi mặt vào ngực Khúc Nhạc làm nũng.
“Còn thiếu câu không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Khúc Nhạc nở nụ cười, giọng điệu vừa dụ hoặc vừa trêu ghẹo.
“Không phải em đã lấy thân báo đáp rồi sao? Nhưng không thể quá độ…” Triệu Hàm Như cúi đầu, không dám nhìn Khúc2Nhạc.
Anh bật cười thành tiếng, quyết định không trêu cô nữa, bắt đầu nói ra những phát hiện ở thành phố C.
“Trương Long là một tên côn đồ có tính cách nóng nảy, lại còn có một chút lòng hiệp nghĩa, nếu không trước đây ông ta sẽ không cứu em. Mặc dù ông ta và Trương Gia là anh em, nhưng tính cách lại hoàn4toàn khác nhau, có điều quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Em cho rằng Trương Gia là người không quyết đoán, Trương Long là người dễ xúc động, đều không phải là người làm việc lớn, nên không quá để ý đến bọn họ, xem ra là em xem thường bọn họ rồi.”
Mỗi người đều có rất nhiều mặt, tính cách thật sự của anh em nhà họ Trương chưa chắc như bề ngoài họ thể hiện, cũng có thể là do thời gian mài giũa nên tính cách của bọn họ thay đổi.
Năm xưa, vợ chồng Triệu thị cưng chiều cô, tạo thành tính cách ngây thơ của cô, là hy vọng cô có thể vui vẻ sống hết đời, mãi mãi không cần tiếp xúc với những chuyện xấu xa.
Khúc Nhạc khuyên giống Tống Du, cô hiểu ý tốt của bọn họ, nhưng lại không muốn làm theo.
“Yên tâm đi, em sẽ không vì báo thù mà không từ thủ đoạn, em sẽ sống thật vui vẻ, sẽ không lôi mình xuống địa ngục, như vậy mới không phụ lòng bảo vệ em nhiều năm của ba mẹ. Nhưng em cũng muốn những người hại ba mẹ gặp báo ứng.” Triệu Hàm Như nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhỏ cô có ba mẹ cưng chiều, bây giờ cô có Khúc Nhạc che chở, làm sao cô dám để mình gặp nguy hiểm.
“Em có kiên trì, nhưng cũng có lòng tham, không có ai vĩnh viễn không lộ ra sơ hở, càng không có chuyện hoàn toàn xóa đi dấu vết.” Chuyện càng phức tạp, cô lại càng phải tỉnh táo cẩn thận.
Khúc Nhạc cười dung túng, đưa điện thoại cho cô, “Lúc đến thành phố C, anh có chụp mấy bức ảnh.”
Triệu Hàm Như nhìn cửa lớn đóng chặt, dây leo bò hoang trên biệt thự, vành mắt ươn uớt, nơi đây chứa ký ức và thời gian tốt đẹp nhất của cô, mà cô ngay cả dũng khí quay về đối mặt cũng không có.
“Đây là tổng bộ của Triệu Thị, chắc là năm xưa em hay đến đó lắm hả?”
“Bây giờ không giống xưa nữa, cái loại khí thế từ tận xương không còn.” Triệu Hàm Như nhìn kỹ ảnh chụp, thật ra thì tòa nhà vẫn khí thế như trước, Triệu Minh Vĩ rất vui lòng đầu tư ngoài mặt tiền.
“Dân bản xứ cũng nói như vậy, bọn họ rất nhớ lúc hai bác còn sống.”
“Nhớ thì có ích gì? Lúc ba mẹ xảy ra chuyện, không ai đứng ra nói một câu, bây giờ thì ngoan ngoãn làm cấp dưới của Triệu Minh Vĩ xin cơm ăn. Bọn họ cảm thấy Triệu Minh Vĩ không thỏa mãn được bọn họ, nên mới oán hận mà thôi.” Cô lạnh giọng nói, không chút nhớ nhung người và thành phố C.