Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 168 : Hội đấu giá

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Nhiều năm trôi qua, ngoại trừ nhà họ Triệu có gia thế hiển hách, thì những gì cô ta biết về Triệu Hàm Như đều nghe từ Trịnh Hiệu Dương. Năm xưa, anh ta luôn khinh bỉ Triệu Hàm Như là một con mọt sách ngu ngốc. Những lần gặp mặt ở trường, cô luôn ngây thơ đáng yêu ngượng ngùng, làm gì cao ngạo thờ ơ giống như bây giờ.



Dư Mịch than nhẹ một tiếng, “Mới có mấy năm mà ai cũng thay đổi.”



“Trên đời này, có cái gì mà không thay đổi?” Triệu Hàm Như nở1nụ cười.



Dư Mịch mím môi, Triệu Hàm Như thay đổi quá nhiều, rõ ràng nhà họ Triệu đã suy tàn rồi, mà sự ưu việt trên người cô lại mạnh hơn xưa. Ở trước mặt Triệu Hàm Như, cô ta luôn không kìm được cúi đầu.



“Tôi đã từng ghen tị với cô. Khi tôi mới quen Hiệu Dương, ba mẹ anh ấy rất thích cô, thậm chí còn dùng cô nhục nhã tôi. Trước khi tốt nghiệp trung học, bọn họ đã đến tìm tôi, nói cô là con dâu bọn họ lựa chọn, tôi không xứng với8Hiệu Dương, nếu tôi bằng lòng rời xa anh ấy, bọn họ sẽ cho tôi đi Pháp học.” Không biết xuất phát từ mục đích gì mà Dư Mịch lại chủ động nhắc tới Trịnh Hiệu Dương.



Triệu Hàm Như lạnh nhạt nhìn cô ta. Có lẽ trong lòng cô ta không cân bằng nên muốn cho cô ấm ức. Có điều, cô không ưa gì cả nhà Trịnh Kính, dù cô ta có nói cái gì cũng không ảnh hưởng tới cô.



“Khi đó tôi rất khổ sở, cũng không phục. Tôi cảm thấy ngoại trừ gia thế, cái2gì tôi cũng không kém cô. Vì sao xã hội này không công bằng như vậy? Cũng may tất cả đều đã qua, người đính hôn với cô chắc không phải là Hiệu Dương?” Dư Mịch nhẹ nhàng thở một hơi, lại nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên ngón tay Triệu Hàm Như.



Nói gần nói xa một hồi, thì ra là muốn biết cô có đính hôn với Trịnh Hiệu Dương hay không, Triệu Hàm Như mỉm cười, hỏi ngược lại: “Cô hối hận?”



“Cái gì?” Dư Mịch hơi xấu hổ.



“Hối hận vì đã chia tay với Trịnh Hiệu4Dương.” Ý cười trong mắt Triệu Hàm Như ép Dư Mịch không thở nổi.



“Chúng tôi không hợp.” Để giữ tôn nghiêm của mình, Dư Mịch chật vật cường điệu nói.




Nhà họ Khúc là thế gia trăm năm, ông cụ đứng sau nhà họ Khúc là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, thi thư gia truyền sâu rộng, dù cô có học phú năm xe, đầy bụng kinh luân, thì khi đứng trước mặt bọn họ vẫn là đồ nhà quê.



Dù nhà họ Khúc có một đứa con trai không ra gì, thì ánh mắt của anh ta cũng rộng hơn người thường nhiều. Đó là do hoàn cảnh tạo thành, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, sau này có muốn học hỏi cũng không bổ sung được.



“Em nhìn rất thoáng đấy. Các tác phẩm nghệ thuật của quốc gia chúng ta thường đấu giá ở trong nước và Hồng Kông, ở nước ngoài ít có lắm, nhưng chị sẽ để ý giúp em.”



“Không cần, em chỉ thuận miệng nói thôi.” Khi cô còn bé, cha mẹ cũng có dẫn cô đi tham gia loại đấu giá như thế này vài lần. Có điều, cha mẹ cô chỉ là nhà giàu mới nổi không có tế bào nghệ thuật, xem không hiểu tranh vẽ gì đó, nên rất ít bỏ tiền vào tác phẩm nghệ thuật. Cô hỏi tác phẩm nghệ thuật trong nước, chủ yếu là vì trước đây thích lịch sử, khó tránh hứng thú với đồ cổ tranh chữ, nhưng loại hứng thú này chưa nhiều đến mức cô sẽ vì nó mà lãng phí quá nhiều thời gian tinh lực.



“Ồ, bên kia có chuyện gì vậy? Hình như là bạn cùng trường của em gặp phiền phức, có cần đến xem hay không?” Trần Tử San nhìn ồn ào ở cách đó không xa.



“Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, lúc này đi tới đi lui không tốt.” Triệu Hàm Như lơ đễnh nói. Dù Dư Mịch có dây vào phiền phức, cô cũng sẽ không ra mặt cho cô ta.



“Cãi nhau rồi… Người đàn ông bên cạnh bạn cùng trường của em là người Hoa sưu tầm nổi tiếng, tuy có hơi lớn tuổi, nhưng giá trị con người khá cao. Thì ra cô ta có quan hệ với ông ta...” Trần Tử San nhỏ giọng nói.



Bên kia truyền đến tiếng chửi bậy của phụ nữ, hai người bọn họ không cần đứng lên cũng có thể nghe rõ đầu đuôi tiếng mắng.



“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, tuổi còn trẻ không lo đi học mà lo dụ dỗ chồng người khác! Cô có biết ông ta đáng tuổi ông nội cô không? Thấp hèn! Không biết xấu hổ!”



“Tôi không có! Tôi và ngài An là quan hệ công việc!” Dư Mịch ôm khuôn mặt bị đánh, lớn tiếng phản bác.