Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 169 : Một ngày không gặp như cách ba thu
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Dư Mịch thật sự bị oan uổng, tuy ngài An nhiều lần ám chỉ cô ta, nhưng vừa thấy dáng vẻ già cả của ông ta là cô ta đã buồn nôn. Bạn trai cũ Trịnh Hiệu Dương của cô ta là người cao to đẹp trai, ngay cả bạn trai người Pháp bây giờ cũng có phong độ, sao cô ta có thể để ý một lão già gần đất xa trời như thế? Chỉ có người phụ nữ tục tằn này mới coi ông ta là báu vật.
“Tới lúc này mà còn ra vẻ thanh cao? Cô có1thể đứng ở đây còn không phải là dựa vào việc ngủ với đàn ông sao?” Người phụ nữ mắng chửi liên tục, giọng điệu phách lối, vẻ ngoài cũng chỉ ba bốn mươi tuổi, đứng cạnh người đàn ông tóc bạc da mồi chẳng khác gì cha con. Có lẽ năm xưa cô ta cũng là kẻ thứ ba giật chồng, lúc này trở thành vợ chính thức, nên có kinh nghiệm mắng chửi kẻ thứ ba.
“Em không qua đó nói giúp sao?” Trần Tử San thích nhất là xem thị phi.
“Không cần, ồn ào như vậy, bảo vệ8sẽ tới ngay thôi.” Triệu Hàm Như không quan tâm lắm, phải để Dư Mịch bị kích thích lớn thì mới có thể khiến cô ta liều lĩnh về nước. Vào thời điểm này, cô không cần dính vào.
“Bức tranh này thế nào? Chị muốn mua nó.” Trần Tử San chỉ vào một bức tranh có đường nét ngổn ngang.
“Đó là cái quỷ gì? Giống như gà bới vậy.” Triệu Hàm Như cau mày.
“Aizz, em đừng nói lời thiếu hiểu biết như thế. Đây là tác phẩm nghệ thuật đương đại trừu tượng của họa sĩ nổi tiếng đấy.” Trần2Tử San bật cười, bước lên nhìn quyển sách trong tay Triệu Hàm Như, “Em có nhìn trúng được món nào không?”
“Ồ, thì ra em thích cái này. Đúng là không tệ, thích hợp với bọn em, chọn nó đi.” Trần Tử San nói một cách đầy thích thú.
Triệu Hàm Như cúi đầu xuống nhìn, suýt chút nữa thì vứt quyển sách. Thì ra cô đang lật trang có hình ảnh bức tượng điêu khắc một nam một nữ ôm nhau làm loại chuyện không thể miêu tả.
“Chọn nó đi! Chị giúp em ra giá!” Trần Tử San cười ngã4nghiêng ngã ngửa.
“Đừng ồn!” Triệu Hàm Như mặt đỏ tới mang tai, nếu không phải vừa thất thần, thì cô đâu xấu hổ đến mức này.
“Đây là tác phẩm nghệ thuật, em đỏ mặt cái gì? Chị sẽ mua nó làm quà đính hôn của hai em.” Trần Tử San vốn thích đùa giỡn, Triệu Hàm Như càng xấu hổ thì cô càng trêu chọc.
“Chị giữ cho chị đi!” Triệu Hàm Như càng tức giận thì Trần Tử San càng cười lớn tiếng.
“Nói không chừng Qua Như thật sự khó quên tình xưa, đang không biết phải làm thế nào để mời chị đến dự lễ công chiếu phim. Mà chị cũng dứt khoát bỏ lại công ty, nói về nước là về nước. Nếu không phải trong lòng có tình thì làm gì có động lực lớn như vậy?” Triệu Hàm Như cười nói, trong nháy mắt khôi phục lại sức chiến đấu.
“Không phải chị đã nói với em là tới tham gia đấu giá hội rồi sao?” Trần Tử San có chút xấu hổ.
“À…” Triệu Hàm Như không nói tiếp, mà quay đầu hỏi Khúc Nhạc: “Anh tin không?”
“Anh không tin.” Khúc Nhạc nghiêm túc nói, “Đây không phải là phong cách của chị Tử San.”
Hai người nhìn nhau cười gian.
“Đủ rồi, đừng có cười nhạo chị nữa. Hàm Như, em đừng quên là em nhìn trúng Qua Như, anh ta vắt óc làm riêng bộ phim này cho em, ngay cả nữ chính cũng được đóng khuôn cho em…” Trần Tử San thẹn quá hóa giận.
Khúc Nhạc nín cười, nhướng mày nhìn Triệu Hàm Như, anh hoàn toàn không biết chuyện này.
“Anh đừng nghe chị ấy nói bậy…” Triệu Hàm Như xấu hổ nói.
“Cái gì nói bậy? Đêm nay hai em tới là biết, phong cách của nữ chính giống Triệu Hàm Như hơn 80%. Chị gửi ảnh nữ chính đến điện thoại cho em xem… em xem có giống không…” Trần Tử San chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Anh ấy đang lái xe, chị phải chú ý an toàn chứ!” Triệu Hàm Như vội đổi chủ đề, “Gặp thì biết có giống hay không, chị gấp cái gì?”
“Chột dạ? Ha ha ha…” Trần Tử San cười ha ha, “Khúc Nhạc, khi đó em về nước nên không biết lúc Hàm Như và Qua Như gặp mặt, anh ta là một người khiến người ta phải giật nảy mình…”
“Đâu có đến mức như chị ấy nói. Lúc đó anh ta đã có kế hoạch quay phim mới rồi, anh ta nói em khá thích hợp với nhân vật mới trong phim…” Triệu Hàm Như cố gắng giải thích với Khúc Nhạc.