Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 171 : Trả thù
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Khúc Nhạc mở cửa xe, trước khi lên xe lại liếc mắt nhìn quản lý tòa nhà, “Xử lý chuyện này cho tốt.”
Quản lý tòa nhà không ngừng gật đầu. Anh ta thề là trị an trong khu chung cư luôn rất tốt, dù sao người có thể vào đây ở cũng phải kém gì, xác suất xảy ra chuyện như thế cực kỳ nhỏ. Ai mà ngờ sợ điều gì nó lại càng xảy ra chứ, mà xác suất nhỏ như thế lại có thể rơi đúng nhân vật quan trọng chứ.
“Khúc tổng,1ngài yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức xử lý tốt.” Quản lý tòa nhà vừa xin lỗi, vừa để bảo vệ đưa mấy người kia ra.
“Các người thử đụng vào một ngón tay của tôi xem, có tin tôi cho các người táng gia bại sản không!” Nhìn thấy Khúc Nhạc lái xe bỏ đi, Khương thiếu thực sự nổi giận, không để ý hình tượng đứng chửi rủa. Mấy người bảo vệ mặc dù vẫn đứng nguyên trước mặt bọn họ nhưng cũng không dám ra tay, chịu không ít đòn của8mấy kẻ say rượu.
Ngược lại, Triệu Cương và gã đeo kính tỉnh táo hơn nên đứng bên cạnh, không như mấy kẻ kia lao vào hỗ trợ Khương Thiếu.
Vốn cho rằng Triệu Hàm Như bây giờ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, bọn chúng thích làm nhục thì làm nhục, không ngờ bên cạnh cô ta lại có một người đàn ông mạnh mẽ như thế, rõ ràng không dễ chọc, còn có thể khiến đám bảo vệ này không hề kiêng dè trở mặt với bọn họ. Nơi2này đúng là ngọa hổ tàng long, Khương Thiếu cũng là người ở đây, hai người bọn họ đều là người ngoại tỉnh, chỉ sợ tai bay vạ gió.
Triệu Cương và gã đeo kính ăn ý nhìn nhau, không hẹn cùng giơ tay giữ chặt Khương Thiếu, thì thầm khuyên mấy câu. Sắc mặt Khương thiếu cuối cùng cũng dãn ra một chút, tay phải vung lên. Mấy tên công tử bột kia cũng không gây sự với đám bảo vệ nữa, cùng nhau quay lại.
“Chuyện này không chịu thiệt được!” Ánh mắt Khương4thiếu hiện lên tia hung tàn. Ầm ĩ như thế, hắn cũng tỉnh rượu được mấy phần rồi, nhưng tính hắn từ trước đến nay đã hống hách, hôm nay chịu thua lớn như thế sao nuốt nổi.
“Cô gái đó là em họ của tôi, cha mẹ cô ta chết sớm, cũng không còn chỗ dựa nào. Nếu Khương thiếu thích, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ta đến giường anh.” Triệu Cương nịnh nọt.
“Cô ta và anh không hợp nhau, bên cạnh còn có người đàn ông kia, anh có cách gì?” Khương thiếu mặc dù là công tử bột, nhưng cũng không phải loại ngu, tức thì tức, nhưng cũng biết người đàn ông kia chắc chắn cũng có thế lực, tất nhiên không cam lòng để kẻ khác lợi dụng.
“Chuyện này cũng không khó, tìm người theo dõi bọn chúng, chờ khi bọn chúng tách ra, đánh cho tên đấy một trận, bắt cô ta đi là được.” Một gã trai ngoại hình cường tráng ồm ồm đề nghị.
Đề nghị này nghe có vẻ đơn giản thô bạo, nhưng nghĩ kỹ thì lại rất dễ thực hiện, ánh mắt Khương thiếu hơi do dự.
“Em như thế đấy, nhanh đưa em đi xem, tính thời gian thì bây giờ cảnh sát cũng đến rồi.” Triệu Hàm Như vui sướng nói. Hiếm khi về nước, nếu có thể chỉnh Triệu Cương thì cô sẽ vui vẻ thật lâu.
Khúc Nhạc mấp máy môi, thì thầm vài câu bên tai Triệu Hàm Như.
Cô lập tức trợn trừng hai mắt, mặt đỏ ửng: “Anh thật không biết xấu hổ.”
“Anh thế đấy, có đồng ý không?” Nụ cười của anh trông rất vô lại.
“Được, coi như anh giỏi!” Triệu Hàm Như đỏ mặt hạ chiến thư.
Cô là người giữ lời, Khúc Nhạc cũng không sợ cô quỵt nợ. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến không lâu nữa sẽ có “tiệc”, anh lại không khỏi mong đợi, cam tâm tình nguyện quay xe lại.
“Tên Khương thiếu đó có thân phận thế nào?” Triệu Hàm Như nhìn ra ngoài cửa kính xe, lẳng lặng chờ cảnh sát đến. Nếu như xe cảnh sát bình thường chưa chắc đã thuận lợi đi vào khu này, nhưng hôm nay, có người dặn dò, xe cảnh sát không chỉ đến rất nhanh mà còn đặc biệt thuận lợi đi vào.
“Là con trai của một quan chức.” Ban đầu Khúc Nhạc không nghĩ đến, may có quản lý khu nhà nhắc nhở. Khương thiếu ở đây cũng có một căn hộ, bình thường coi nơi này là nơi tụ tập, thường xuyên đem một đám thiếu gia và phụ nữ đến đây quậy phá.
“Có thể gây phiền phức cho anh không?” Triệu Hàm Như nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Khương thiếu cùng lắm là phú nhị đại, nên bọn họ không cần sợ. Nhưng nếu có liên quan đến chính trị thì cũng phải tính toán ít nhiều, dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Khúc Nhạc hừ lạnh, “Có thể có phiền phức gì? Cha hắn không dạy dỗ được hắn, tất nhiên sẽ có người khác dạy dỗ con ông ta. Vị hôn thê của anh bị người khác cợt nhả, nếu anh không làm gì, mặt mũi anh để đâu?”
“Em nghe rất nhiều người nói anh gây thù với rất nhiều người ở Hồng Hải, giỏi quá cũng chưa chắc đã tốt.” Trong lòng Triệu Hàm Như lo lắng, ánh mắt hứng thú lúc nãy đã biến thành lo lắng. Cô thế nào không quan trọng, quan trọng là không muốn liên lụy đến anh.