Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 172 : Tai nạn xe hơi
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Cha anh cố gắng làm ăn quy củ mấy chục năm, kết quả tập đoàn Hồng hải lại biến thành đấu trường tranh giành lợi ích của kẻ khác, bên trên muốn anh tiếp nhận nơi này, là nhìn thấy anh tuổi trẻ, làm việc ác liệt không nể mặt mũi ai, bọn họ muốn dùng anh như một thanh đao, anh sao có thể khiến họ thất vọng chứ?”
Người vốn ôn hòa như Khúc Nhạc, qua gần một năm rèn luyện tình tình ngày1càng trở nên tàn nhẫn.
Triệu Hàm Như khẽ nhíu mày, hơi lo lắng nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn hờ hững như cũ, chỉ là đang nhìn cô nên có thêm chút ấm áp. Cô nắm chặt tay anh.
Chiếc xe cảnh sát không một tiếng động đỗ lại dưới tòa nhà, cảnh sát nhanh chóng lên trên, hai người nhìn nhau cười.
“Chúng mày dám bắt tao? Có biết cha tao là ai không? Đám cảnh sát thối, tao sẽ xử hết chúng mày...” Khương thiếu8bị cảnh sát phá cửa vào bắt đang không ngừng gào thét giãy giụa.
Đám cảnh sát vẫn nhắm mắt làm ngơ, điệu bộ tập trung giải quyết công việc.
“ĐM! Đứa nào dám tố cáo tao!” Khương thiếu vừa mắng chửi vừa đi xuống lầu. Khi nhần thấy Triệu Hàm Như ngồi trong xe dửng dưng xem kịch, hắn còn có thể không rõ ai là người ám toán hắn sao.
Cô hạ cửa xe xuống, phách lối duỗi ngón giữa, nhếch mép nở nụ cười kinh2thường.
“Cmm!”
Lần này không chỉ Khương thiếu, tất cả đám thiếu gia ăn chơi kia đều nổi giận. Ngay cả mấy tên lúc nãy không ra mặt cũng bị cô chọc giận đến chửi bậy ầm ĩ.
“Con đó là ai, tao đánh chết nó!”
Đối mặt với đám công tử bột đầy kích động, Triệu Hàm Như không sợ chút nào, ngược lại còn gọi Triệu Cương, “Triệu Cương, đây coi như là lễ gặp mặt, vào trong tù nghĩ cho kỹ đi.”
“Đm! Đồ đ*!” Triệu Cương4vốn là kẻ lỗ mãng không có đại não, bị cô khiêu khích thì kích động rống lên định lao ra đập xe.
“Đàng hoàng một chút, định gây chuyện đấy hả?” Cảnh sát lập tức ra tay giữ trật tự. Triệu Cương nghe khẩu âm biết không phải người ở đây, đương nhiên họ sẽ không để bọn chúng nhận ưu đãi đặc biệt nào, ấn đầu hắn xuống nhét vào trong xe cảnh sát.
Khúc Nhạc đạp chân ga. Xe lướt đi, để lại tiếng cười ngạo nghễ của Triệu Hàm Như.
Đám người phục vụ cung kính xung quanh cũng phải nín thở vì kinh ngạc. Khúc Nhạc trước nay ăn nói ý tứ. Anh đã mở tiệc ở đây nhiều lần, bọn họ chỉ thấy anh thận trọng xã giao khéo léo, ngay cả nụ cười cũng chỉ là lạnh nhạt khách sáo, chưa từng thấy anh thực sự vui vẻ như thế?
Mà cô gái bên cạnh anh càng lạ lùng hơn. Khúc Nhạc luôn rất cao ngạo, chưa từng thấy anh thân mật với phụ nữ, dù là bàn chuyện với nữ thư ký cũng đứng xa nửa thước. Cô là người đầu tiên được anh ôm vào lòng, cưng chiều che chở.
Chẳng lẽ đây chính là bà chủ tương lai?
Quản lý ở đây là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm, khiến người ta cảm thấy dễ gần, hiển nhiên là một người khéo léo, cũng là một nhân vật nhiều thủ đoạn cao tay, “Khúc tổng, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Khúc Nhạc lên tiếng, “Chút nữa làm một thẻ hội viên cho hôn thê của tôi, Triệu Hàm Như.”
Quản lý giật mình. Cô ta chưa từng nghe nói Khúc Nhạc có bạn gái. Anh thường xuyên mở tiệc chiêu đãi giới quan chức ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên có người đẹp làm bạn bên cạnh, lại còn là vị hôn thê của anh!
Ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo qua chiếc nhẫn kim cương trên tay Triệu Hàm Như, nụ cười càng thêm sâu: “Chúc mừng Khúc tổng và cô Triệu, hai người đúng là trai tài gái sắc, trông rất môn đăng hộ đối.”
Biết rõ lời cô ta đa phần là nịnh nọt, nhưng nghe mấy lời tán dương này, vẻ mặt Khúc Nhạc vẫn không khỏi lộ ra chút hài lòng.
Mùa này dù đã ấm hơn nhưng vẫn lạnh. Kinh Hoa có một nhà ấm trồng cây cảnh, hai người ngồi xuống đình, nhìn thác nước đang chảy róc rách trước mắt.
“Đúng là xa xỉ.” Triệu Hàm Như chống cằm ngẩn người nhìn qua đình viện. Nơi trồng cây cảnh này được thiết kế rất tĩnh tâm, không có chút ồn ào, vừa nhìn là biết do bậc thầy cao tay làm ra.
Xa xỉ chân chính không phải mạ vàng dát bạc, vàng son lộng lẫy, mà chính là cổ điển đơn sơ, ẩn chứa vẻ thôn quê chân thật, vô ý nhìn qua cũng thấy chủ nhân nơi này tài lực rất mạnh. Mặc dù cô không am hiểu đồ cổ, nhưng cũng có thể nhìn ra cách bài trí nơi này nhìn qua rất bình thường, thực tế vật nào cũng là đồ cổ vô cùng giá trị.
“Ăn cháo trước đi,“ Triệu Hàm Như đang ngắm cảnh, còn Khúc Nhạc thì đang nhìn cô.
Cháo hải sâm được nấu nhuyễn, thơm ngát như tan trong miệng. Triệu Hàm Như thỏa mãn than nhẹ: “Ánh trăng là ánh sáng nơi quê nhà, cháo là hương vị quê nhà.”
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô về nước.