Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 173 : Bố con

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Khúc tổng, cô Triệu.” Quản lý ở ngoài khẽ áy náy gọi.



“Vào đi.” Khúc Nhạc trả lời, thuận tay múc cho Triệu Hàm Như một bát canh.



“Đây là thẻ hội viên của cô Triệu. Bố mẹ cô đã từng là hội viên ở đây, nên có tên của cô trong danh sách.”1Quản lý cười cười, cung kính đưa thẻ cho Triệu Hàm Như.



“Nơi này vẫn còn ghi chép thông tin hội viên của bố mẹ tôi từ năm đó sao?” Triệu Hàm Như ngạc nhiên, nhìn tấm thẻ hội viên thiết kế đơn giản nhưng rất tinh tế.



“Ghi chép về hội viên của8Kinh Hoa đều được lưu trữ, trừ khi chúng tôi ngừng kinh doanh, hoặc hội viên tự mình đến hoạch toán tài khoản.” Quản lý tỏ ra hết sức thân thiện, mỗi lời nói cử chỉ đều khiến người khác thỏa mãn, nhưng không hề mất chừng mực.



Triệu Minh Hồng và Tống2Du qua đời ngoài ý muốn, nên đương nhiên không thể tự mình đến hoạch toán tài khoản, cho nên tài khoản của bọn họ được giữ lại vĩnh viễn. Triệu Hàm Như im lặng, hốc mắt ươn ướt.



“Khúc tổng, ông Khúc cũng đang tổ chức tiệc tiếp khách ở đây, ngài4có muốn qua đó chào hỏi ông ấy không?”



Quản lý nhanh chóng không nhắc đến chuyện đau lòng của Triệu Hàm Như nữa, mà quay sang xin chỉ thị của Khúc Nhạc.



Khúc Nhạc khẽ nhíu mày: “Bố tôi biết tôi ở đây không?”



“Tạm thời chưa biết.”



“Vậy thì không cần đi.” Khúc Nhạc thờ ơ nói, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, hiển nhiên cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Khúc Tòng Giản, “Mấy người đâm vào xe tôi thế nào rồi?”



“Đã mời cảnh sát đến xử lý.”



“Hỏi được gì không?”




Nhất là trong thời gian này, Khúc Nhạc cải cách quyết liệt, động chạm đến lợi ích của không ít người. Khúc Tòng Giản ba lần bốn lượt ở trước măt anh nói tốt cho người khác, nhưng đều bị anh bác bỏ. Người kiềm chế tốt như Khúc Tòng Giản cũng không tránh khỏi tức giận, quan hệ bố con ngày càng hạ xuống điểm đóng băng.



“Trong nhà anh ai cũng là người cô đơn.” Khúc Nhạc đột nhiên hơi xúc động. Khúc Phong vào tù, vợ chồng Lý Tịnh và Khúc Tòng Giản bất hòa. Quan hệ của anh với bố mẹ đều không hòa thuận, ba người đều có cuộc sống riêng của mình, nếu không quá cần thiết thì sẽ không nói chuyện với nhau, nhưng trước mặt người ngoài vẫn giữ mối quan hệ thuận hòa.



Vừa rồi Khúc Tòng Giản nói đến “nhà”, anh cũng không biết là ông ta muốn nhắc đến chỗ nào, bọn họ có nhà sao? Cùng lắm chỉ được coi như nhà trọ mà thôi.



Triệu Hàm Như nắm chặt tay anh, trong lòng cũng không dễ chịu. Cô là đứa bé được bố mẹ che chở lớn lên, mặc dù bây giờ bố mẹ đều đã mất, nhưng tình yêu của họ dành cho cô, cả đời này cô cũng không quên được.



Khúc Nhạc thì ngược lại, hiển nhiên Khúc Tòng Giản chẳng mấy yêu thương đứa con trai này. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi ông ta nói khi nãy đã thể hiện khát khao khống chế, chỉ e Khúc Nhạc cũng không được bố mẹ thực lòng yêu thương.



Triệu Hàm Như không khỏi tiếc nuối cho anh. Khúc Nhạc là người sống nội tâm, mặc dù anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng vào lúc tập đoàn Hồng Hải lung lay, anh đã bỏ lại tất cả đề về nước. Có thể thấy trong lòng anh vẫn luôn cho lắng cho bố mẹ.



Chỉ là không ai ngờ chuyện sẽ đến nước này. Anh tiếp quản tập đoàn Hồng Hải vì bố mẹ, lại bị bố mẹ coi là kẻ phản bội.



“Chúng ta đi thôi.” Khúc Nhạc không chút lưu luyến thu mắt lại. Anh là một người lý trí, không hy vọng viển vông vào những thứ không tồn tại.



“Ông ấy không thích em, vậy thích ai? Chẳng lẽ là Tiêu Khả Nhi?” Triệu Hàm Như ranh mãnh nhìn anh, chỉ sợ cô con dâu Khúc gia muốn chính là vị Tiêu Khả Nhi đã mai danh ẩn tích kia. Nếu không phải người lớn hai nhà cố ý vun vào, cô ta không thể cứ si mê quấn lấy anh như vậy được.



“Em quan tâm ông ấy thích ai làm gì? Ông ấy đã kết hôn rồi, dù có thích em, hai người cũng không tiến tới được. Nếu ông ấy thích Tiêu Khả Nhi, thì người cần quan tâm là mẹ anh, em chỉ cần quan tâm anh thích ai là được.” Khúc Nhạc cười xòa, hiến khi nói đùa, lúc này chỉ có lời nói đùa này mới giảm bớt buồn phiền trong lòng anh.



Triệu Hàm Như cười khanh khách, “Em không thèm quan tâm anh thích ai đâu, dù anh không thích em, thì em vẫn thích anh.”



“Câu này là anh nói mới đúng chứ?” Chỉ khi nhìn cô, vẻ mặt Khúc Nhạc mới ấm áp hơn.