Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 178 : Thù oán trước kia

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Triệu Tuyết Như tức giận cắn chặt môi dưới, đến tận khi buổi công chiếu kết thúc, vẫn giữ nguyên bộ mặt tức giận. Cô ả kéo tay Lưu Đại Cường, không ngừng nũng nịu phàn nàn.



“Được rồi, đừng tức giận, công ty của chúng ta đang chuẩn bị quay một bộ phim, sẽ cho em là nữ 2.” Lưu Đại Cường lăn lộn trong đám son phấn này đã lâu, sao không nhận ra tâm tư của cô ả? Triệu Tuyết1Như vừa qua lại với ông ta, nên hiện giờ ông ta vẫn đang thấy mới mẻ. Hơn nữa cô ả ở trên giường cũng rất giỏi, khiến ông ta rất hài lòng, cho cô ả cơ hội này cũng coi như trả thù lao.



Triệu Tuyết Như nũng nà nũng nịu: “Vì sao không phải là nữ chính?”



Cô ả cũng muốn được như Quan Cầm trở thành nhân vật linh hồn của cả bộ phim, thu hút được sự chú ý của8hàng vạn người hâm mộ.



“Nữ chính là một người phụ nữ trung niên góa bụa, suốt ngày điên điên khùng khùng, em thật sự muốn diễn vai như thế sao?” Lưu Đại Cường buồn cười nhìn cô ả. Cho dù cô ả thực sự muốn diễn, ông ta cũng không dám để người không có kỹ năng như cô ả diễn thử. Đây không phải là chuyện phải rõ ràng muốn đẩy ả lên sao? Còn nữ 2 là một kẻ thứ2ba chuyên đi phá hoại gia đình người khác, rất thích hợp với khuôn mặt và diễn xuất của cô ả.



Triệu Tuyết Như bất mãn, “Sao lại quay loại phim như thế chứ? Sao không quay bộ phim có nữ chính là nhân vật tuyệt sắc được sao? Anh xem Qua Như quay Quan Cầm đẹp như thế! Nhan sắc của cô ta rõ ràng không bằng em!”



Triệu Tuyết Như càng nghĩ càng ghen tức. Cô ả cần khuôn mặt có khuôn4mặt, cần dáng người có dáng người. Ấy thế mà lại không ai tán thưởng, để viên ngọc như cô ả long đong.



“Được, được, được, lần sau sẽ quay phim về Truyền kỳ tứ đại mỹ nhân, sẽ để em diễn.” Lưu Đại Cường cười, ông ta làm quen mấy trò dỗ dành này rồi.



Triệu Tuyết Như định nói gì đó, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người vừa quen vừa lạ. Cả người ả ngừng cứng đờ, hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, cô ả nhìn thấy Triệu Hàm Như!



Cô ả dụi dụi mắt, mình chắc chắn không nhìn nhầm, cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng cánh sen kia chính là Triệu Hàm Như!



Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng cô, cô ả sẽ không bao giờ không nhìn nhầm “cô em họ” này.




Triệu Hàm Như ở nước ngoài, Triệu Tuyết Như có thể không làm gì được, nhưng đã về nước thì đã nằm trong lòng bàn tay cô ả, cho dù cô có bản lĩnh gì cũng không chạy thoát được.



“Được được được, vậy chúng ta sẽ quan tâm thật tốt đến em họ em.” Lâm Đại Cường nói vội vã. Ông ta cũng biết qua gia thế của Triệu Tuyết Như, biết cha cô ta là trùm trong ngành sắt thép, nhưng chưa từng nghe nói cha cô ta có anh em gì. Có lẽ gia thế của Triệu Hàm Như kia cũng không có gì, chơi thì chơi, chẳng lẽ còn phải sợ gì sao.



“Giám đốc Lưu,“ Kha Kiệt không hổ là nhà sản xuất vàng, mắt nhìn tứ phía tai nghe tám phương. Lưu Đại Cường còn cách mấy bước, anh ta đã nhiệt tình chào hỏi, “Hôm nay cơn gió nào thổi ngài đến đây vậy.”



“Đạo diễn Qua cũng là bậc thầy danh tiếng quốc tế, không tầm thường mà...” Lưu Đại Cường tán thưởng vài câu, ánh mắt lướt qua Quan Cầm, cuối cùng nhìn đến Triệu Hàm Như. Cô gái này chắc là em gái Triệu Tuyết Như.



Quả thật là một đại mỹ nhân, cho dù là nhân vật chính đêm nay là Quan Cầm nền nã đứng cạnh, cô cũng không kém hơn nửa phần. Ánh mắt của ông ta càng thêm nóng bỏng, dáng người của cô không giống như Triệu Tuyết Như, đôi mắt sáng đáng yêu điềm đạm, ngược lại có vẻ giống Quan Cầm, nhưng lại không có vẻ cao ngạo của minh tinh. Kiểu con gái này rất đặc biệt với ông ta, nếu như có thể cùng cô một đêm xuân... Lưu Đại Cường nuốt từng ngụm nước bọt.



“Khụ khụ khụ...” Ánh mắt Lưu Đại Cường quá rõ ràng, ngày cả Qua Như và Kha Kiệt cũng nhìn ra được. Hai người không hẹn mà cùng ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn ông ta chứa vẻ khinh bỉ. Hẳn là ông ta đang coi Triệu Hàm Như như mấy diễn viên nhỏ tùy ý ông ta đùa bỡn.



Mặc Khúc Nhạc đã sớm đen lại, hơi chắn trước người Triệu Hàm Như, ngăn cách ánh mắt của Lưu Đại Cường. Anh dữ tợn trừng con lợn đầy hứng dục kia bằng ánh mắt sắc bén.



Lưu Đại Cường bị người khác che mất tầm nhìn thì lầm bầm chửi, bất mãn ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt khó coi của người trẻ tuổi kia, không khỏi cảm thấy hơi sợ.



Cơn tức giận của anh rất mạnh mẽ, tay phải vẫn ôm chặt eo của Triệu Hàm Như, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương. Hóa ra là hoa đã có chủ! Lưu Đại Cường hơi thất vọng, trông tên nhóc này cũng không phải người bình thường. Ông ta mặc dù háo sắc, nhưng cũng không đến nỗi đánh mất lý trí, nếu không cũng chẳng tồn tại trong nghề này được lâu như thế. Bị người khác trừng mắt, ông ta cũng không nhìn nữa.



Có điều, người trẻ tuổi này nhìn khá quen mặt. Lưu Đại Cường vừa cười nói khen ngợi bộ phim để che giấu sự thất thố vừa rồi, vừa cẩn thận nhớ lại.