Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 179 : Xé
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Triệu Tuyết Như ngơ ngác nhìn Khúc Nhạc. Cô ả rất thích cướp đồ của Triệu Hàm Như, lúc trước đến cả tên rác rưởi như Trương Gia kia mà cô ả vẫn muốn cướp để làm nhục cô, huống chi là Khúc Nhạc cao lớn anh tuấn này. Ánh mắt cô ta cứ như muốn dính lên người Khúc Nhạc, không kéo xuống được vậy.
Triệu Hàm Như nhếch môi cười mỉa. Vừa rồi cô đã1để ý lúc Triệu Tuyết Như và Lưu Đại Cường thì thầm to nhỏ, chắc là đang có ý đồ xấu gì. Vừa đến trước mặt cô, bản tính của Triệu Tuyết Như lại lộ ra rồi. Cô ả vẫn không muốn cô sống tốt.
Chuyện Trương Gia lần trước thì thôi, giờ cô ả còn dám thèm khát Khúc Nhạc ngay trước mắt cô? Coi cô là đồ trang trí sao?
“Chị Tuyết Như, đã lâu không8gặp.” Triệu Hàm Như tiến lên trước một bước, không để ý ánh mắt quái lạ của Khúc Nhạc, giấu tay anh ra sau, cười khanh khách.
Tiếng gọi dứt khoát vang lên, thức tỉnh Triệu Tuyết Như. Thấy nụ cười của Triệu Hàm Như vẫn ngây thơ ngọt ngào như thế, Triệu Tuyết Như cảm thấy mình vẫn còn thông minh chán. Cô ả rõ ràng vẫn ngớ ngẩn vô hại, cha cô ả còn mất2công nói tâm cơ Triệu Hàm Như đã trở nên thâm trầm, bây giờ xem ra cũng chỉ bình thường thôi, có lẽ ông già mình rảnh quá, nên nghĩ linh tinh.
“Đúng vậy, chị em ta rất lâu đã không gặp rồi.” Triệu Tuyết Như ra dáng người chị như năm xưa, niềm nở nói chuyện, tựa như chuyện mấy năm trước chưa từng xảy ra, “Em về nước từ bao giờ thế? Chuyện quan trọng4như thế sao không nói với nhà chị một tiếng?”
Triệu Hàm Như cười cười, nhìn Lưu Đại Cường đang đứng cạnh Triệu Tuyết Như, “Đây là anh rể sao? Chị kết hôn lúc nào sao không nói với em? Em còn chưa chuẩn bị quà tân hôn nữa.”
Lưu Đại Cường và Triệu Tuyết Như đều hơi xấu hổ. Lưu Đại Cường đã có gia đình, Triệu Tuyết Như và ông ta chỉ như giọt sương buổi sớm thôi. Nếu bắt Triệu Tuyết Như cả đời ở cạnh lão lợn xấu xí này cô ả cũng không chịu được.
“Đây là giám đốc Lưu của công ty điện ảnh Hạnh Phúc, là bạn của chị.” Triệu Tuyết Như da mặt trước giờ vẫn dày, chỉ lúng túng một giây, sau đó thoải mái giới thiệu, tránh nặng tìm nhẹ với câu hỏi của Triệu Hàm Như.
“Không phải vợ chồng? Cũng không phải người yêu? Trong nước bây giờ cởi mở như vậy sao?” Triệu Hàm Như vờ vịt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén kiêu căng hệt Khúc Nhạc, “Vừa rồi chị còn có mấy hành động đó với giám đốc Lưu, đừng tưởng mọi người không nhìn thấy. Dù sao thì bây giờ chị cũng là nhân vật của công chúng, mọi lời nói hành động đều phải thận trọng chứ. Chị công khai làm mấy chuyện trái thuần phong mỹ tục này, không chỉ làm mất mặt chị mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Triệu đấy!”
“Là chính anh muốn đó chứ, không phải là em muốn tốt cho anh...” Triệu Tuyết Như thực sự hoảng loạn, cô ta không hiểu tại sao thái độ của Lưu Đại Cường lại quay ngắt một trăm tám mươi độ như vậy.
“Cút!” Lưu Đại Cường không chút nể tình đẩy cô ta xuống đất: “Em cứ đợi bị phong sát đi!”
Đối với người phụ nữ suýt chút nữa hại mình phạm phải sai lầm lớn, Lưu Đại Cường không hề có chút thương tiếc nào.
Bọn họ dùng dằng đã sớm gây chú ý với đám phóng viên giải trí chực chờ. Bọn họ tới họp báo ra mắt vốn là làm theo thông lệ, không ngờ sẽ chụp được nhiều tin tức kịch tính đến vậy. Đầu tiên là Khúc Nhạc mang theo bạn gái thần bí đến, Triệu Tuyết Như bám Lưu Đại Cường. Sau đó bạn gái Khúc Nhạc và Triệu Tuyết Như lại xảy ra tranh chấp, tiếp nữa là Lưu Đại Cường đẩy Triệu Tuyết Như ra ngay tại trận...
Vở kịch này đúng là đặc sắc không để đâu hết!
Triệu Tuyết Như vào nghề đã nhiều năm như vậy, đã sớm học được cách không để ý đến các bài báo mà đám phóng viên ác ý đưa tin. Cô ả hoàn toàn không thèm để ánh đèn flash nháy liên tục vào mắt, chỉ chú ý thái độ kỳ lạ của Lưu Đại Cường.
Đầu óc của Triệu Tuyết Như suy nghĩ thật nhanh. Thái độ của Lưu Đại Cường bắt đầu chuyển biến từ lúc người đàn ông kia xuất hiện. Cô ả vội vã bước nhanh đuổi theo Lưu Đại Cường, nhỏ giọng thì thầm: “Lưu đổng, anh có thể hay nể mặt quan hệ của chúng ta mà nói cho em, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh em họ của em là ai vậy?”
Lần này đúng là rất thức thời!
“Em cũng không tính là ngu hết thuốc chữa đâu!” Lưu Đại Cường cười lạnh một tiếng, dừng bước nhìn cô ả một cái: “Tổng giám đốc Tập Đoàn Hồng Hải, Khúc Nhạc.”