Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 181 : Tin tức
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Giọng Triệu Hàm Như vẫn nhẹ tênh trước sau như một: “Cứ hưởng thụ món quà đầu tiên tôi tặng cho mấy người đi, người chị em tốt của tôi.”
Nghe thấy điệu cười khẩy không hề có ý cười của cô, Triệu Tuyết Như rùng cả mình. Mãi cho đến khi1Triệu Hàm Như cúp điện thoại, cô ta vẫn chưa phản ứng lại được.
“Chị Tuyết Như, chúng ta đi về trước đi?” Trợ lý ngáp dài lại dìu cô ta: “Muộn lắm rồi, đồn cảnh sát cũng bắt đầu đuổi người rồi.”
Triệu Tuyết Như không nói gì, vẫn ngơ ngác ngồi8ngây ra nhìn từng phòng thẩm tra mà ngẩn người. Cô ta đã chờ ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi Triệu Cương. Nếu là trước kia, cô ta đã sớm mất hết kiên nhẫn mà náo loạn rồi, nhưng bây giờ, cô ta lại2đánh trống lui quân.
Cái cảm giác không rét mà run khiến Triệu Tuyết Như mất cả buổi vẫn chưa hồi hồn lại. Cô ta đột nhiên cảm thấy ghét tên sao chổi Triệu Cương, ghét người cha Triệu Minh Vĩ suốt ngày mở mồm là dạy dỗ nhưng thực tế lại4thả rông cưng chiều bọn họ. Triệu Cương gây ra họa, dựa vào đâu mà lại bắt cô ta đi dọn phân?
Trợ lý khẽ nhíu mày: “Chị Tuyết Như, chúng ta mau đi thôi, lỡ bị người ta chụp được chị xuất hiện ở nơi thế này sẽ không tốt cho thanh danh của chị đâu.”
“Tôi còn có thanh danh gì đó sao?” Triệu Tuyết Như cười giễu. Đối với một người dựa vào bê bối để nổi tiếng mà nói, kiện cáo càng nhiều, cô ta càng nổi. Cô ta thật sự không quan tâm mình có khuya khắt vẫn ở đồn cảnh sát hay không, nhưng cô ta không muốn lãng phí thời gian ngủ quý giá của mình cho Triệu Cương thêm nữa.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, tôi cũng buồn ngủ rồi.” Triệu Tuyết Như ngáp một cái, tình cảm anh em giữa cô ta và Triệu Cương cũng không sâu sắc, tối nay có thể điều tra ra chuyện này có liên quan đến Triệu Hàm Như cũng coi như có thể ăn nói với Triệu Minh Vĩ rồi.
Lời uy hiếp của Triệu Hàm Như khiến lòng cô ta run rẩy, kích động muốn chạy trốn. Nhưng chung quy lại cũng chỉ là kích động, chờ cô ta hoàn hồn rồi thì lại kiên quyết siết chặt tay, ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn sâu sắc. Lời của Triệu Hàm Như đã khơi dậy ý chí tranh đấu của cô ta. Trước đây Triệu Hàm Như không phải là đối thủ của cô ta, thì Triệu Tuyết Như cũng không tin Triệu Hàm Như đi nước ngoài một chuyến là có thể thay da đổi thịt.
Sau khi cơn hoan ái qua đi, Triệu Hàm Như lười biếng tựa vào lòng Khúc Nhạc, khẽ đạp anh một cái: “Lấy hộ em điện thoại.”
“Lúc đó dọa em sợ hả?” Khúc nhạc sờ đầu cô, giọng nói không khỏi mang chút đau lòng.
Triệu Hàm Như ngẩng đầu cười với anh: “Có anh ở bên cạnh, từ trước đến giờ em không còn sợ gì hết. Hồng Hải bọn anh gần đây có hứng thú với bất động sản lắm đấy nhé.”
Khúc Nhạc nở nụ cười “Ai bảo nghề này kiếm được vậy chứ? Thương nhân trục lợi, đương nhiên là cái nào kiếm được tiền thì đào cái đó. Thị trường bất động sản trong nước mấy năm nay rất hot, em ở nước ngoài nên có lẽ không cảm nhận được nhiều. Tỷ suất hoàn vốn của bất động sản cao hơn ngành tài chính của chúng ta rất nhiều. Đừng nói là chúng ta, mấy doanh nghiệp lớn có chút quy mô cũng lao đầu vào mò kim đáy biển đó. So với bọn họ, chút bất động sản này của chúng ta chỉ như trò trẻ con thôi.”
“Nước Mỹ cũng như thế, nhà cửa đua nhau mọc lên, giá cả càng ngày càng cao mà mọi người vẫn còn điên cuồng tranh nhau mua nhà, em lại luôn cảm thấy có gì đó sai sai.” Triệu Hàm Như hơi nhíu mày. Trước tình hình kinh tế thế giới tốt đẹp, cô cũng chẳng mấy lạc quan.
“Sao vậy?” Khúc Nhạc biết cô có sự nhạy bén với kinh tế thị trường vượt xa người bình thường, không khỏi nghiêm túc nghe cô nói tiếp.
Triệu Hàm Như tiện tay vẽ một vòng tròn trên lồng ngực của anh: “Em cũng không hiểu rõ lắm tình hình kinh tế trong nước, nhưng em cảm thấy giá nhà ở Mỹ cao đến rất bất thường, tăng nhanh nhảy vọt như vậy liệu có phải là rất trái quy luật thị trường không? Giá nhà càng xào càng cao, người mua nhà lại càng ngày càng nhiều, lúc ngân hàng thẩm định cho vay cũng vô cùng qua loa, ngay cả con bạc vũ nữ cũng có thể được cho vay. Nếu bọn họ không có khả năng trả nợ thì vòng quay này chẳng phải là sẽ hoàn toàn sụp đổ hay sao?”
“Đúng là có khả năng này.” Khúc Nhạc cũng là cao thủ trong nghề, sao lại không hiểu rõ nguy hiểm trong đó chứ? Chỉ có điều những người làm trong ngành tài chính như bọn anh trời sinh đã có tinh thần mạo hiểm, biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn không chùn bước. Buông mạo hiểm một chút thì sao có thể mò được vàng?
“Nhưng anh cũng không cảm thấy có gì đáng để lo. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì sẽ không khác gì một lần khủng hoảng, nhà nước chắc chắn sẽ không mặc kệ. Cục Dự trữ Liên bang cũng không phải đám ăn hại, những vấn đề này hẳn là đều có thể thông qua điều tiết vĩ mô để giải quyết, sẽ không làm tổn hại đến gốc rễ đâu.” Khúc Nhạc vô cùng tự tin. Tập Đoàn Hồng Hải có hậu thuẫn từ phía chính phủ, nên anh có lòng tin trong vấn đề này hơn ai hết.
“Lỡ không cứu được thì sao? Trước đó cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Kể cả có thể cứu được thì kinh tế cũng sẽ bị trọng thương, đại suy thoái kinh tế đáng sợ sẽ xảy ra. Mấy công ty đầu cơ nhỏ như em e rằng sẽ chết ở đợt đầu tiên...” Triệu Hàm Như cười khổ.