Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 182 : Gánh tránh nhiệm
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Vị trí hiện tại của hai người khác biệt, góc đứng để nhìn nhận vấn đề cũng không giống với lúc trước. Anh chú ý đến đại cục vĩ mô hơn, chỉ cần đại cục không có gì đáng ngại thì hy sinh công ty nhỏ cũng chỉ là sự thay đổi tất yếu, hoàn toàn không1cần quá chú ý. Nhưng cô thì lại khác. Mặc dù phát triển rất tốt, nhưng dù sao thì khi so sánh với tàu sân bay như Tập Đoàn Hồng Hải, công ty của cô cũng chỉ như một chiếc thuyền nan nhỏ bé. Một con sóng lớn ập tới, Tập Đoàn Hồng Hải đương nhiên không8lo, nhưng nó lại có thể hoàn toàn lật đổ cô, nguy hiểm đến mức xương cũng chẳng còn.
“Lo lắng bất động sản làm dẫn đến khủng hoảng tài chính như vậy, chẳng lẽ em muốn bán khống hợp đồng CDS*?” Dù sao cũng là người cộng tác nhiều năm, anh hiểu ý cô rất nhanh.
*Credit Default2Swap: hoán vị rủi ro tín dụng.
Triệu Hàm Như ngượng ngùng cười anh: “Chỉ là suy nghĩ vặt vãnh mới nhú trong đầu em thôi. Em nghĩ nếu nói chuyện này ra thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy em điên rồi. Dù sao thì tình hình hiện tại kinh tế cũng tốt như vậy.”
Khúc4Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: “Anh không hề cảm thấy em bị điên. Em phải tin tưởng vào phán đoán của mình. Lúc trước em theo đuổi vụ ô tô Tenda, cũng có rất nhiều người xem thường em, nhưng cuối cùng em lại giáng cho bọn họ một cú tát thật mạnh mẽ. Lúc đó em đưa ra phán đoán như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy rất bất ngờ. Em trời sinh đã là hạt giống làm tài chính, em rất nhạy bén trên phương diện này, thật sự là không ai có thể địch nổi. Có lúc anh còn muốn cướp em về làm ở tập đoàn của bọn anh.”
“Anh cứ khen em đến nổ mũi đi, em mà phá sản thật thì sẽ quay lại bắt anh nuôi cả đời.” Triệu Hàm Như cười tinh nghịch, trong lòng cũng dần nhẹ nhõm hơn. Bất kể cô có ý nghĩ hoang đường thế nào, anh vẫn sẽ nghiêm túc đáp lại.
Ý nghĩ này đã vướng mắc ở trong lòng cô rất lâu, nhưng đến cả Trần Tử San cô cũng không dám nói, sợ bọn họ cảm thấy cô thật hoang đường. Cô chỉ có thể lén lẳng lặng thu thập tư liệu. Lời nói của anh đã cho cô sự khích lệ lớn lao. Cô quyết định sau khi trở về sẽ chính thức sẽ duyệt điều tra nghiên cứu trong công ty.
“Điều đó anh mong còn không được.” Khúc Nhạc cười ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một hộp trang sức xinh xắn: “Lúc trước mua được khi tham gia hội đấu giá, vốn định đợi tháng sau sinh nhật em mới đưa cho em, nhưng có lẽ tháng sau anh không dành được thời gian rồi.”
Khúc Nhạc than nhẹ một tiếng, hai người bây giờ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Anh vô cùng nhớ nhung quãng thời gian sớm chiều ở chung trước đây.
“Hành trình tháng sau đã lên cả rồi sao?” Triệu Hàm Như cầm hộp lên, đè vẻ mất mát trong mắt xuống. Trong thời gian qua, cô càng ngày càng hiểu tại sao Trần Tử San lại nhìn nhận không hay về yêu xa rồi, thật sự là quá vất vả quá đau khổ. Nhất là khi hai người đều bề bộn công việc, mỗi lần gặp nhau đều phải tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi từ trong trăm công ngàn việc. Thời gian ngồi máy bay đi lại để gặp đối phương đã mất hai ngày rồi.
“Với gia thế của Chu Văn Kỳ, cậu ta chắc chắn có thể nghĩ cách để rửa sạch hiềm nghi cho mình. Đến lúc đó tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên một mình con đấy!” Triệu Minh Vĩ chỉ hận rèn sắt không thành thép, gầm nhẹ.
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Cương lại mất tinh thần nằm oặt trên ghế như cọng bún, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Triệu Minh Vĩ nhìn thấy dáng vẻ sa sút chán chường của con trai thì đau lòng không thôi. Lão ta van xin nói với luật sư ở bên cạnh: “Luật sư Trần, chuyện này rốt cuộc phải làm sao đây? Chỉ cần có thể cứu được con trai của tôi, bao tiền tôi cũng chịu!”
Luật sư Trần thở dài: “Với tình hình trước mắt thì không thể lạc quan, trừ phi có thể được người bị hại tha thứ thì có lẽ còn có hy vọng giảm nhẹ tội.”
Triệu Cương vội vàng nói: “Vậy thì đi làm đi! Tốn bao tiền cũng được! Chúng tôi chịu hết!”
Dù sao thì ngôi sao nhỏ tên là Amy lúc trước cũng được Triệu Minh Vĩ bỏ ra số tiền lớn để đè mọi chuyện xuống. Triệu Cương cho rằng mọi chuyện trên đời không có chuyện gì là không thể dùng tiền để giải quyết, huống chi chuyện lần này hắn ta vốn bị oan.
“Nhưng vấn đề là người bị hại lần này không hề thiếu tiền.” Luật sư Trần cười khổ nhìn hai cha con họ Triệu. Nếu như không phải Triệu Minh Vĩ ra giá cao, anh ta cũng sẽ không nhận vụ tố tụng này, sơ sẩy một chút e là đã đắc tội Tập Đoàn Hồng Hải rồi.
Triệu Cương ù ù cạc cạc, dù sao hắn ta cũng không phải Khương Nam Sinh, những cảnh sát kia cũng không khách sáo chỉ điểm cho hắn như thế, hoàn toàn không nói cho hắn biết người hắn ta chọc phải là ai. Hắn chỉ nhớ mình muốn mượn tay Khương Nam Sinh để chỉnh Triệu Hàm Như.
“Người bị hại là ai vậy? Triệu Hàm Như?” Triệu Cương hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Theo tôi thấy, tất cả chuyện kiện cáo này nói không chừng đều do nó sắp đặt cục diện, đúng! Là bọn nó vu oan hãm hại!...”