Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 183 : Người quen cũ

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Nhà họ Triệu ta chỉ có độc đinh là con thôi đó, đồ đàn bà độc ác Triệu Hàm Như lại muốn cho nhà họ Triệu tuyệt tử tuyệt tôn!” Triệu Cương không kềm nổi cơn giận. Theo logic của hắn ta, nhà mình hại chết em trai em dâu là chuyện đương nhiên, nhưng Triệu Hàm Như muốn trả thù lại là lòng dạ rắn rết, đại nghịch1bất đạo.



Ánh mắt Triệu Minh Vĩ cũng đầy phẫn nộ: “Tất cả đều do nó đang gây khó dễ! Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã ác độc như vậy, thật đúng là thứ lòng lang dạ sói, không xứng mang họ Triệu!”



Luật sư Trần ho nhẹ hai tiếng, hoàn toàn không muốn chen vào đến những ân oán trong gia tộc này: “Thời gian gặp mặt có hạn,8chúng ta không nên lãng phí thời gian vào chuyện oán trách không cần thiết này. Chúng ta không có bằng chứng thì nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hiện tại người bị hại chủ yếu là ngài Khúc, không phải là cô Triệu. Nếu có thể, chúng ta nên ra sức tranh thủ sự thông cảm của ngài Khúc...”



Triệu Cương tức giận tới mức2nghiến răng: “Ngài Khúc? Chính là thằng bồ của con Triệu Hàm Như đó hả? Hắn ta và Triệu Hàm Như cùng một giuộc cả, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”



“Khụ khụ, ngài Khúc là tổng giám đốc Tập Đoàn Hồng Hải.” Luật sư Trần đột nhiên có hơi thông cảm với Triệu Minh Vĩ. Sao lại nuôi được thằng con ngu như Triệu Cương chứ? Nhưng ăn4lộc của vua thì phải trung với vua, anh ta vẫn có ý tốt nhắc nhở: “Mặc dù cậu ấy cũng không thiếu tiền, nhưng dù sao chúng ta cũng chưa gây ra sai lầm lớn, cứ xin lỗi thành tâm với cậu ấy, thể hiện thành ý và lòng hối cải của chúng ta, chưa hẳn đã không được ngài ấy thông cảm...”



“Đúng rồi!” Triệu Minh Vĩ còn chưa kịp nói gì, Triệu Cương đã bừng tỉnh đại ngộ: “Hắn có thể ngủ với Triệu Hàm Như thì chắc chắn cũng có thể ngủ với Triệu Tuyết Như. Bố, bố mau bảo Triệu Tuyết Như cướp hắn ta đi...”



“Mày câm miệng!” Bản mặt già của Triệu Minh Vĩ đỏ bừng nổi giận nói. Mặc dù ông ta cũng có ý nghĩ này, nhưng còn có người ngoài ở đây, sao có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy? Lão ta biết con trai của mình không được thông minh, nhưng không ngờ lại ngu đến mức mức này!



Không ngờ trên thế giới lại còn tên công tử bột cực phẩm như thế! Luật sư Trần liếc nhìn trời, đột nhiên có nỗi kích động muốn trả lại phí luật sư.



Triệu Minh Vĩ lẳng lặng ngồi trước cửa sổ hút hết điếu này đến điếu khác. Trước mặt con cái và luật sư, lão còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giông bão. Kể từ khi biết người đàn ông bên cạnh Triệu Hàm Như là Khúc Nhạc, lòng lão đã không thể yên ả được nữa.



Lão ta dụi tắt một điếu thuốc, tay lại run run châm điếu khác. Hiếm khi có thời gian ở một mình, lão cũng không cần che giấu gì nữa.



Tập Đoàn Hồng Hải! Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như! Đây rốt cuộc có phải trùng hợp hay không?
“Cảm ơn Lý đổng! Cảm ơn Lý đổng!” Triệu Minh Vĩ biết tính cách của Lý Tịnh. Người phụ nữ này là người cố chấp đến gần như điên cuồng, chỉ cần là chuyện bà ta muốn làm thì nhất định sẽ dốc hết sức để làm, dù chuyện đó chẳng có ích lợi gì với bà ta thì bà ta vẫn sẽ tiếp tục.



Nếu bà ta đã đồng ý, hẳn là sẽ dốc hết sức giúp mình đúng không?



Triệu Tuyết Như nhìn Triệu Minh Vĩ nóng nảy tới tới lui lui ở trước mặt, cố nén tâm trạng mất kiên nhẫn: “Bố, bố muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi!”



“Khúc Nhạc của Tập Đoàn Hồng Hải, con biết không?”



Triệu Tuyết Như đang sửa sang móng tay dừng lại, cười như không cười nhìn Triệu Minh Vĩ: “Bố, bố quen sao?”



Triệu Minh Vĩ thở dài “Nếu bố mà quen thì đã tốt. Tương lai của anh con nằm trong lòng bàn tay của cậu ta, con cũng không thể ngồi không được, phải nghĩ cách cho anh con mới được.”



Triệu Tuyết Như thổi móng tay, không hề lo lắng nói: “Con thì nghĩ được gì chứ, ai bảo chính anh ấy không chịu kém ai? Tự mình gây ra họa thì tự mình đi mà giải quyết. Anh ấy rơi vào bước đường ngày hôm nay còn không phải do bố mẹ quen...”



Trước đây chuyện gì cô ta cũng phải nhường Triệu Hàm Như, bây giờ chuyện gì cũng phải suy nghĩ vì Triệu Cương. Đôi bố mẹ thiên vị này bao giờ mới có thể thực sự nghĩ cho đứa con gái là cô ta đây?



“Đủ rồi, đủ rồi! Bây giờ con nói những thứ này thì có ý nghĩa gì? Con đừng quên nhà họ Triệu chúng ta chỉ có nó là con trai!” Triệu Minh Vĩ bực bội phất tay. Lão ta ta biết đứa con gái trước giờ vẫn luôn xem thường anh ruột. Đương nhiên với độ ăn chơi của Triệu Cương, người để hắn vào mắt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.



“Con trai thì ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì mà bố mẹ đều chiều chuộng dung túng anh ấy? Có đầy nhà con gái tiếp quản gia nghiệp! Chẳng lẽ cứ là con trai thì nhất định sẽ mạnh mẽ hơn con gái sao?” Triệu Tuyết Như không phục nói.