Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 191 : Về quê cũ

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Đương nhiên Chu Minh sẽ không thừa nhận, lúc nghe tin Triệu Minh Hoành chết, ông ta vừa hoảng sợ, vừa cảm thấy may mắn khó tả. May là Triệu Minh Hoành chết trong tù, nếu không ông khai ra gì đó, thì ông ta đừng mong thăng chức, e là phải ăn mấy1năm cơm tù.



Triệu Hàm Như nhìn Chu Minh, không hề cảm thấy những người đó nhắm vào ông ta. Nếu thật sự muốn điều tra thì dù manh mối từ bố cô bị cắt đứt, bọn họ cũng có thể điều tra từ những phương diện khác, không thể để ông ta từng bước8thăng chức.



“Sau khi bố cháu qua đời, có bao nhiêu người có quan hệ với bố cháu trên tỉnh rớt đài?” Triệu Hàm Như tiếp tục hỏi theo hướng này.



Vẻ mặt Chu Minh là lạ, “Theo bác biết là không có, nhưng bác cũng không thể chắc chắn.”



“Trước đó, bố cháu có đắc tội2với ông lớn nào không?”



“Không, bác biết bố mẹ cháu không phải là loại người dễ đắc tội người khác, huống chi là quan chức.” Cái chết của vợ chồng họ Triệu rất đáng ngờ, không phải Chu Minh không chút nào áy náy. Ông ta chỉ là lựa chọn bo bo giữ mình,4nên dằn chút áy náy này xuống đáy lòng. Triệu Hàm Như buộc ông ta nhớ lại chuyện năm đó, gợi lên lương tri ở sâu trong lòng ông ta, nên khuôn mặt ông ta trở nên chân thật hơn một chút.



“Có rất nhiều chuyện, không phải bọn họ không đắc tội thì người khác sẽ không tìm bọn họ để gây chuyện. Làm ăn mua bán chỉ nói quyền lợi, cháu nên ý thức rõ điều này. Dù bố mẹ cháu không đắc tội, thì cũng có người chướng mắt bố mẹ cháu cản đường, muốn kéo xuống cho sung sướng.” Chu Minh cảm khái.



“Người nào?”



“Bác thật sự không biết.” Chu Minh cười khổ lắc đầu, “Nhưng bác cảm thấy không phải là Triệu Minh Vĩ, ông ta không có năng lực đó. Có thể ông ta có nhúng tay vào việc này, nhưng chắc chắn không phải là người đứng sau màn, mà chỉ là một quân cờ nhỏ. Chắc ông ta cũng không ngờ chuyện sẽ tiến triển đến mức đó. Không chỉ là ông ta, mà còn có rất nhiều người cũng không ngờ.”



“Người đứng sau màn?” Triệu Hàm Như trầm ngâm.
Triệu Hàm Như bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên liên tục giãy dụa chửi rủa, rồi lại nhìn ảnh thờ người phụ nữ ở giữa nhà chính, “Đây là mẹ của ông?”



Giọng điệu của cô gái vô cùng dễ nghe, như châu như ngọc, trong veo pha chút lạnh lùng, khiến Vương Đại Quốc quên giãy giụa, “Mấy người là ai?”



Người lợi hại nhất Vương Đại Quốc từng tiếp xúc là Trương Long. Tính tình Trương Long tàn nhẫn, có thành tựu từ sớm, còn trẻ mà đã lên chức lão đại bang phái thành phố C. Trương Long cũng xuất thân nghèo hèn, lời nói hành động mang theo sự hào phóng của người giang hồ, cho dù có tiền cũng là dáng vẻ giàu mới nổi. Ông ta từng thấy Trương Long tiêu tiền như nước, ngoại trừ hâm mộ, thì cũng không có cảm xúc quá lớn. Bây giờ so sánh với người trước mắt, cao thấp có thể thấy rõ.



Đôi nam nữ trước mắt không đeo vàng đeo ngọc, không ăn mặc xa hoa, chỉ đơn giản là đứng trước mặt ông ta, khí thế trên người đã đủ áp chế ông ta không thể nào phản kháng được. Nhìn bọn họ có vẻ văn nhã yếu ớt, không có chút tàn nhẫn của Trương Long, nhưng lại khiến cho ông ta khẩn trương hơn cả lúc đứng trước mặt Trương long.



“Mẹ ông qua đời cũng vài năm rồi, vậy mà đứa con hiếu thảo như ông vẫn nhớ mong bà ta.” Cô gái đeo kính râm lạnh nhạt đứng trước di ảnh, ai cũng không nhìn thấy cảm xúc thật sự ẩn giấu đằng sau.



“Ông nói xem, rốt cuộc bà ta có biết mấy năm bà ta kéo dài hơi tàn là dùng mạng sống của người vô tội để đổi lấy? Bà ta có áy náy hay không? Có cảm thấy chột dạ hay không?” Giọng điệu của Triệu Hàm Như lạnh lẽo như rắn độc.



“Rốt cuộc cô là ai?” Vương Đại Quốc là một người con có hiếu, mặc dù hoảng sợ khí thế của bọn họ, nhưng vừa nghe nhắc đến mẹ mình thì liền lập tức kích động.



Có điều, ông ta kích động cũng vô dụng, bởi bọn vệ sĩ giữ ông ta rất chặt, ngoại trừ đỏ mặt thở hổn hển, cái gì ông ta cũng không làm được.



“Tôi cũng như ông, đều mất đi mẹ. Khác ở chỗ, mẹ tôi bị người ta hại chết.” Giọng điệu của Triệu Hàm Như rất lạnh, mang theo cô đơn và hận thù.