Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 192 : Hận

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Mẹ tôi đã qua đời bảy năm ba tháng bốn ngày, tôi rất nhớ bà ấy.” Triệu Hàm Như xoay người. Vương Đại Quốc không thấy vẻ mặt của cô, chỉ thấy tia sáng phản xạ1trên gọng kính, “Bảy năm ba tháng bốn ngày trước, ông làm cái gì, tôi nghĩ ông sẽ không dễ quên như vậy đâu?”



Cuối cùng Vương Đại Quốc cũng biết cô gái này là ai. Sắc8mặt ông ta xám xịt, hé môi một lúc lâu mà nói không nên lời. Ông ta nhắm mắt, quyết tâm nói: “Người do tôi lái xe đâm chết, tôi cũng đã ngồi tù rồi. Cô2còn muốn thế nào?”



Ông ta là người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, ngay cả lao tù cũng ngồi rồi, mấy người này còn có thể làm gì được ông ta? Huống chi, năm4xưa giết người, ông ta cũng không phải là người lương thiện. Ông ta hiếu thảo, nhưng cũng chỉ là với mẹ ông ta, còn mạng những người khác thì ông ta không quan tâm.



Đôi kính che giấu sự giận dữ trong mắt Triệu Hàm Như. Cô muốn đào manh mối từ Vương Đại Quốc, nên không định làm khó dễ quân cờ nhỏ này, ai ngờ ông ta lại hoàn toàn chọc giận cô.



Triệu Hàm Như giận quá hoá cười, “Xem ra thời gian ông sống trong ngục giam ở Đông Thành quá dễ dàng rồi. Thời gian ông ở tù quá ngắn, còn chưa kịp tỉnh lại thì đã bị thả ra. Ngẫm lại còn rất đáng tiếc.”



“Thì ra là cô làm!” Vương Đại Quốc trừng Triệu Hàm Như. Mấy tháng trước khi ra tù, ông ta bị điều đến phòng giam tối tăm tàn bạo nhất, nhận hết nhục nhã, ngày nào cũng bị đánh đập, một chân bị thọt là do một tù nhân cắt đứt gân chân. Khi đó, dù khổ sở thế nào ông ta cũng cắn răng nhịn, không dám đánh trả một chút nào. Bởi vì ông ta học luật ở trong tù, ông ta biết đánh lại vào lúc này sẽ bị người ta bắt thóp, khiến ông ta phải ở trong tù thêm mấy năm nữa.



Ở trong tù, ông ta học pháp luật, học sửa xe, để sau khi ra tù bắt đầu lại cuộc sống của mình, làm một người thường sống đường hoàng, đây cũng là mong muốn của mẹ ông ta trước khi chết.



Nhưng mà ông ta suýt nữa đánh mất hy vọng sống sót, thì ra tất cả đều do cô gái này giở trò quỷ!



“Ông hận tôi?” Nhìn dáng vẻ giận dữ muốn giết người của Vương Đại Quốc, Triệu Hàm Như giống như thấy chuyện cười, “Ông giết mẹ tôi mà chỉ cần ngoan ngoãn ở trong tù học sửa xe, học luật, là có thể lên trời sao? Nếu người vô duyên vô cớ bị giết là mẹ của ông thì sao? Có phải ông sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy? Tôi chỉ hận lúc tôi tìm được ông, mẹ ông đã chết. Nếu không… tôi nhất định sẽ khiến bà ta chết thảm hơn mẹ tôi!”



Giọng điệu độc ác của Triệu Hàm Như làm cho Vương Đại Quốc rùng mình, nhưng đồng thời lại càng giận dữ hơn. Dù cho mẹ ông ta đã qua đời thì cô cũng không được phép nói nửa câu khó nghe.



“Con đàn bà thối, im miệng cho tao! Tao phải xé rách cái miệng thối của mày!” Vương Đại Quốc giãy giụa dữ dội, bị vệ sĩ đè mạnh lại, ngoại trừ đỏ mắt tức giận mắng chửi, thì hoàn toàn không có cách nào khác.



“Người giật dây ông lái xe đâm mẹ tôi là Trương Long?” Vẻ mặt Triệu Hàm Như không hề thay đổi, nhìn Vương Đại Quốc như đang nhìn một con giun dế.
“Bây giờ vẫn còn ghét.” Triệu Hàm Như nhích đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng lại cảm thấy vô cùng nhung nhớ. Mấy năm ở Mỹ, em vẫn mơ tới thành phố C trong ngày mưa. Bầu trời mờ tối, phảng phất như mãi mãi không sáng lên được, khiến em vô cùng tuyệt vọng.”



Khúc Nhạc im lặng nắm tay Triệu Hàm Như. Khoảng thời gian mới quen cô, anh thường thấy cô bị ác mộng dọa tỉnh dậy, ánh mắt tuyệt vọng của cô lúc đó vẫn hằn sâu trong ký ức của anh.



Cái chết của vợ chồng họ Triệu là khúc mắc trong lòng Triệu Hàm Như, nhưng thời gian qua đã đỡ hơn rất nhiều. Mỗi tối ngủ cùng anh, cô ngủ yên ổn, thời gian ngủ cũng dần dần kéo dài. Thấy vết thương năm xưa của cô dần hồi phục, anh lại lo lắng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý quay về thành phố C.



“E rằng chân trước chúng ta vừa đi, chân sau Vương Đại Quốc đã chạy rồi.” Triệu Hàm Như quay lại, cầm khăn tay Khúc Nhạc vừa đưa, nhẹ nhàng lau nước trên mặt.



“Không chạy mới là ngu.” Triệu Hàm Như vừa nói, Khúc Nhạc liền hiểu ý của cô. Chỉ cần Vương Đại Quốc chạy, có nghĩa là ông ta để lộ bí mật, phản bội Trương Long. Trương Long sẽ không cho phép đàn em mình phản bội.



“Em cho rằng mình không hận ông ta nhiều. Ông ta chỉ là một công cụ giết người mà thôi, người đáng hận là người đứng sau màn kia. Nhưng khi nhìn thấy ông ta, em liền biết mình nghĩ sai rồi. Cả đời này của ông ta đừng mong sống yên ổn, em muốn ông ta sống trong sợ hãi từng phút từng giây cho đến ngày ông ta chết. Đây là cái giá ông ta phải trả!” Ánh mắt của Triệu Hàm Như rất lạnh, “Em muốn gặp Trương Gia.”



“Ở trước mặt vị hôn phu mà nói muốn gặp bạn trai cũ?” Khúc Nhạc đóng cửa sổ xe, nâng hai gò má lạnh băng của Triệu Hàm Như lên, “Em nói vậy rất dễ làm anh lo lắng.”



“Anh ta không dám làm gì em.” Trong mắt Triệu Hàm Như tràn đầy khinh thường. Lúc còn trẻ ngây thơ, yêu hắn ta đòi sống đòi chết. Sau này tỉnh lại, mới biết hắn ta làm ra vẻ. Đến bây giờ, dù hắn ta có tàn nhẫn thế nào, thì ở trong mắt cô, hắn ta cũng chỉ là một tên côn đồ không ra gì.



“Trương Long là rắn độc ở thành phố C, anh không muốn em mạo hiểm.” Khúc Nhạc nghiêm mặt nói.



“Trương Gia khác Trương Long. Trương Gia giỏi ngụy trang nhịn nhục. Trước khi có thế cục rõ ràng, anh ta tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Anh còn nhớ mấy năm trước em vô tình gặp anh ta ở sân bay bên Mỹ không? Anh ta giả dạng làm một nhân viên công ty bình thường, còn em thì suýt chút nữa bị anh ta lừa. Anh ta còn muốn lợi dụng em đối phó với những người khác, nên chỉ dám tiếp tục lợi dụng em, chứ không dám làm hại em. Huống chi, bọn họ không biết em ở thành phố C bao lâu, đi chỗ nào, khó có thể làm gì ngoài ý muốn được.” Triệu Hàm Như tự tin nói.



“Anh đi cùng em.” Đối với chuyện Triệu Hàm Như đã quyết, Khúc Nhạc luôn không ép cô thay đổi, chỉ biết làm theo ý cô vô điều kiện.