Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 195 : Bạn cùng trường
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Vết thương trong lòng đã bóc vảy, một lần nữa chạm vào, không còn cảm thấy đau đớn, nhưng vết sẹo thì mãi còn đó.
Triệu Hàm Như đột nhiên cảm thấy bố mẹ chưa từng rời xa cô. Họ vẫn luôn sống trong lòng cô, làm bạn với cô, cùng cô cố gắng đi về phía trước.
Cô phải sống thật tốt, thật vui vẻ, sống thành dáng vẻ ba mẹ mong chờ nhất.
“Em rất may mắn.” Khúc Nhạc cười nói, ánh mắt mang theo vài phần trẻ con, xuyên qua hơi nước mờ1ảo, như biến thành cậu thiếu niên lạnh nhạt ngượng ngùng năm xưa. Triệu Hàm Như lập tức mềm lòng..
“Em cũng cảm thấy như vậy, em có bố mẹ tốt nhất trên thế giới, và có…” Triệu Hàm Như để đũa xuống, cười híp mắt nhìn Khúc Nhạc, “Bạn trai tốt nhất.”
Khúc Nhạc cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, không biết là vì hơi nóng hay là vì xấu hổ. Từ khi hai người chính thức bên nhau, Triệu Hàm Như trở nên thích nói những8lời yêu thương sến súa, khiến anh mặt đỏ tim đập liên hồi.
Có điều, cô luôn trêu chọc anh xong rồi bỏ chạy. Như lúc này đây, cô vừa nói xong câu đó rồi liền rất tự nhiên nói sang chuyện khác, giới thiệu với anh về lịch sử của quán ăn. Khi còn nhỏ, cô rất hứng thú với lịch sử. Dù là chuyện gì đi nữa, cô đều thích ngược dòng lịch sử tìm hiểu. Cô nói liên tục về quán ăn, về con hẻm, về thành phố, thuộc như lòng2bàn tay.
Khúc Nhạc cười nghe Triệu Hàm Như nói, đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng, giọng nói như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, êm tai dễ nghe.
Nước sốt mì thịt bò hơi cay, màu ớt đỏ tươi làm cho đôi môi vốn tái của Triệu Hàm Như trở nên đỏ bừng. Khúc Nhạc không kiềm lòng được nhẹ nhàng xoa môi Triệu Hàm Như, ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Dính nước sốt rồi.”
Triệu Hàm Như giật mình, nhưng không xấu hổ, ngước mắt nhìn sâu vào mắt Khúc Nhạc.4Hai người ở bên nhau đã lâu, cô thừa biết anh suy nghĩ gì, sẵng giọng nói: “Rốt cuộc anh có nghe em nói không?”
Sau khi ba mẹ gặp chuyện không may, những người được gọi là bạn bè tránh cô như tránh bò cạp, bỏ đá xuống giếng xem cô như chuyện cười. Thật đáng buồn, không có một người bạn thật lòng với cô, loại bạn thế này không cần cũng được. Ra nước ngoài rồi, cô không liên lạc với bọn họ nữa, tập trung tất cả tinh thần vào việc học tập, ít khi nhớ lại chuyện cũ. Những chuyện hay những người không có liên quan đến thù oán của ba mẹ, tất cả đều bị cô quên hết.
Triệu Hàm Như không có hứng thú trả lời những câu hỏi của Hoàng Mẫn. Ở trong mắt cô, cô ta không khác gì phóng viên báo lá cải.
Thấy Triệu Hàm Như không muốn trả lời, Hoàng Mẫn nhanh chóng hiểu chuyện, không hỏi tới nữa, mà kể lại cho cô nghe tin đồn cô ta vừa nghe, “Cậu còn nhớ Dư Mịch không? Trước đây cô ta đi Pháp du học, vừa mới về được mấy tháng, ngày nào cũng chạy theo Trịnh Hiệu Dương. Năm xưa Trịnh Hiệu Dương si tình với cô ta, bây giờ lại không chút do dự vứt bỏ cô ta. Nghe nói mỗi ngày anh ta thay một người bạn gái, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, khắp nơi chặn anh ta lại, bị nhục nhã thê thảm…”
“Đúng là không ngờ.” Qủa nhiên Dư Mịch không kiềm chế được trở về nước. Triệu Hàm Như hơi hứng thú, hòa nhã trả lời một câu, khơi dậy lòng nhiều chuyện của Hoàng Mẫn. Cô ta vốn là một người nhiều chuyện, gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp, tất nhiên là muốn khoe khoang bản lĩnh hóng hớt của mình.
“Đàn ông đều như vậy. Lúc thích thì móc tim móc phổi, lúc không thích thì hận không thể đạp ra xa. Dư Mịch xinh đẹp, không ít người theo đuổi, sao lại sống chết muốn treo ở trên cây Trịnh Hiệu Dương chứ?” Hoàng Mẫn không hiểu. Trước đây Trịnh Hiệu Dương coi như là hoàng tử trường học, khá nhiều nữ sinh ghen tị với Dư Mịch. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô ta thảm như vậy, thì họ bắt đầu đồng tình với cô ta.
“Có lẽ là mất đi luôn là tốt nhất, dễ dàng chiếm được nên không biết quý trọng.” Triệu Hàm Như hơi ngạc nhiên, lẽ nào Trịnh Hiệu Dương không yêu Dư Mịch nữa? Anh ta dứt khoát cắt đứt với nữ thần của mình, chẳng lẽ anh ta thật sự thay đổi? Vậy thì cô thiếu mất một trò hay để xem rồi.
“Bây giờ Trịnh Hiệu Dương luôn bị Dư Mịch làm phiền. Cô ta vừa xinh đẹp lại thông minh, suốt ngày ở bên cạnh anh ta, đuổi cũng không đi. Có nhiều bạn học cũ đánh cuộc, xem bọn họ có quay lại với nhau hay không.”
Nghe Hoàng Mẫn nói như vậy, cuối cùng Triệu Hàm Như cũng nở nụ cười, “Hai người bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm, cũng nên có một kết thúc hạnh phúc.”
“Cậu nói đúng, năm xưa bọn họ nổi tiếng nhất trường học. Có điều, Dư Mịch không tốt lắm. Trịnh Hiệu Dương đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta còn nghi ngờ lung tung. Có khoảng thời gian cô ta còn cảm thấy cậu thích Trịnh Hiệu Dương, ngầm tới lớp chúng ta tìm cậu gây phiền phức. Khi đó tớ đã biết cô ta không phải là người tốt…” Hoàng Mẫn nói không dứt lời.