Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 194 : Ấm áp

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Anh có thể giúp em điệu tra hồ sơ vụ án của ba em không? Bố em có thật sự dời tiền đến thẩm mỹ viện không?” Ra khỏi chỗ Trương Gia, Triệu Hàm Như mất đi vẻ trấn định kiên cường, để lộ vẻ lo sợ không xác định. Cô biết Triệu Thị đầu tư nhiều ngành, nhưng không đầu tư ngành nào liên quan đến thẩm mỹ viện. Thẩm mỹ viện1mẹ cô hay đi cũng không phải là thẩm mỹ viện Khả Hân.



Tại sao ba lại chuyển một khoản tài chính không nhỏ đến thẩm mỹ viện Khả Hân? Lẽ nào ba có…



Sắc mặt của Triệu Hàm Như trắng bệch. Nếu ba thật sự có phụ nữ ở bên ngoài, thì làm sao cô đối mặt được hiện thực này đây?



Không thể nào! Tình cảm của ba mẹ rất tốt, sao ba có8thể có phụ nữ khác được? Nhất định là Trương Gia nói bậy! Triệu Hàm Như cố gắng an ủi bản thân mình, nhưng những câu nói của Trương Gia vẫn cứ vang lên bên tai cô. Hắn ta không cần phải nói dối chuyện này…



Suy nghĩ trong đầu cô rối loạn thành một nùi.



Khúc Nhạc nắm chặt tay Triệu Hàm Như, vẻ mặt nghiêm túc. Không ngờ người đàn ông nhìn có2vẻ thật thà đàng hoàng như Trương Gia lại là người độc ác như vậy, chỉ vài câu nói đã khiến Triệu Hàm Như vốn kiên cường trở nên rối loạn.



“Chúng ta điều tra thẩm mỹ viện Khả Hân trước, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó.” Khúc Nhạc đề nghị.



Triệu Hàm Như phản đối, “Không thể điều tra. Trương Gia tiết lộ chuyện này với chúng ta, nghĩa là anh4ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Điều tra từ nơi đó, sẽ kéo mọi chuyện lên người bố em.”



“Khó mà điều tra được hồ sơ vụ án năm đó, sợ rằng phải tốn một chút thời gian.”



“Không sao, em chờ được.” Triệu Hàm Như không yên lòng nói.



“Rốt cuộc em đang sợ cái gì? Sợ bố em thật sự có phụ nữ khác?” Khúc Nhạc thở dài.
“Em không lừa anh đúng không? Bố mẹ em rất thích ăn ở quán này, ăn cả mấy chục năm, từ lúc chưa có Triệu Thị, từ lúc bố mẹ em còn là thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi…” Ánh mắt Triệu Hàm Như sáng ngời, lại rơi vào trong ký ức, cười dịu dàng nhắc tới mối tình ngọt ngào của bố mẹ.



“Ngay cả chuyện này mà bố mẹ em cũng nói với em?” Khúc Nhạc bật cười. Anh chưa từng gặp vợ chồng họ Triệu, nhưng qua sự miêu tả của Triệu Hàm Như, hình ảnh bọn họ dần hiện lên. Anh như thấy đôi vợ chồng đứng trước mặt mình liếc mắt đưa tình, ân ái như những cặp đôi bình thường. Bọn họ dần lớn lên, dần già đi, nhưng tay luôn nắm một bé gái.



Đây là hình ảnh hôn nhân tốt đẹp sao? Một cặp vợ chồng yêu nhau, một đứa con thông minh xinh đẹp, người một nhà hòa thuận yêu thương…



Khúc Nhạc bỗng cảm thấy chua xót, anh thất vọng về Khúc Tòng Giản, tức giận Lý Tịnh.



Tuổi thơ trong trí nhớ của anh, bố anh chỉ có anh trai, còn anh là một con chó để giải buồn trong nhà, khi nào rảnh mới trêu chọc anh. Vẻ mặt mẹ anh chỉ có oán hận và nịnh nọt, lợi dụng anh để chiếm được hời từ bố anh. Bọn họ chưa từng quan tâm đến ý nghĩ của anh, cũng chưa từng biết anh muốn gì. Những hình ảnh “hạnh phúc” gia đình, đều là kết quả diễn xuất của bọn họ trước mặt người ngoài.



Anh đột nhiên rất hâm mộ Triệu Hàm Như. Tuy bố mẹ cô đã qua đời, nhưng bọn họ đã để lại cho cô ký ức ấm áp có một không hai.



“Nếu bố mẹ em còn sống, bọn họ chắc chắn sẽ thích anh.” Thấy sự cô đơn trên mặt Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như liền hiểu anh đang nghĩ gì, ánh mắt cô lộ vẻ đau lòng.



Mặc dù cô không biết tình hình cụ thể của gia đình anh, nhưng cô mơ hồ đoán được bọn họ không hòa thuận. Cô không còn ngây thơ như năm nào, cho rằng cả thế giới đều hạnh phúc giống mình, thậm chí chưa từng nghĩ tới có bố mẹ nào lại lạnh nhạt với con mình như vậy.



“Làm sao em biết? Anh cảm thấy bọn họ nhất định sẽ không thích người muốn cướp bảo bối của bọn họ.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, dần dần thoải mái lên.



“Em hiểu rất rõ bố mẹ em, họ là hai người tham ăn. Nếu biết anh nấu ăn ngon, họ nhất định sẽ không kịp chờ đợi bán con gái cầu thức ăn.” Trong mắt Triệu Hàm Như ánh lên ý cười. Nhiều năm rồi, ngồi lại chỗ từng ngồi, nhắc đến bố mẹ mình, trong lòng cô không còn đau đớn như đã từng, chỉ còn tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.