Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 201 : Sợ hãi

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Cháu biết chuyện của Trương Gia?” Trịnh Kính nói với Triệu Hàm Như, nhưng lại nhìn sang Khúc Nhạc. Triệu Hàm Như quanh năm ở nước ngoài, muốn biết chuyện của Trương Gia thì chắc chắn là thông qua thế lực của Tập đoàn Hồng Hải để điều tra. Ông ta cũng không biết nhiều về chuyện năm đó, nếu1không thì cũng chẳng đần độn để cô đến điều tra.



“Vừa khéo nhắc đến, lần nầy cháu về đã gặp Vương Đại Quốc. Năm đó, chính hắn đã đâm chết mẹ cháu. Không ngờ lương tâm hắn bỗng nhiên trỗi dậy, nên hắn đã nói với cháu rằng năm xưa, hai anh em Trương Long, Trương Gia đã sai hắn8làm chuyện này. Chú Trịnh, cháu nhớ Trương Long lúc đầu là thuộc hạ của chú phải không ạ?”



Trương Long không phải kẻ kín đáo như Trương Gia, mà kiêu căng bướng bỉnh, tùy tiện, là một tên lưu lanh thô lỗ. Cho dù muốn trả ơn, vợ chồng Triệu thị cũng không thể để hắn vào Triệu thị làm2việc, bèn giao hắn cho Trịnh Kính.



Trong phút chốc, kẻ cay độc như Trịnh Kính cũng cảm thấy lông mao cả người dựng đứng. Triệu Hàm Như đã sớm biết chuyện này, nhưng lại không hề nói câu nào, còn cười nhẹ nhàng quây quần với bọn họ, rồi lại đột nhiên nói như thế, rốt cuộc là có ý4gì? Chẳng lẽ cô ta nghi ngờ bọn họ?



Trịnh Kính dù sao cũng lăn lộn giang hồ nhiều năm, hoàn hồn rất nhanh, giọng nhanh chóng nặng nề xuống thở dài: “Chuyện năm đó, chú cũng mãi sau này mới biết. Hai anh em Trương Gia và Trương Long đã sớm có ý đồ xấu, lúc trước cứu cháu cũng là bẫy do bọn chúng bày ra. Chú và bố mẹ cháu mặc dù cũng có nghi ngờ, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ. Sau khi bố mẹ cháu qua đời, chú mới biết hai anh em bọn chúng là hai quân cờ của Triệu Minh Vĩ. Trương Gia nằm vùng ở Triệu Thị, còn Trương Long nằm vùng ở nhà họ Trịnh chúng ta. Khi đó, mặc dù bố cháu giao Trương Long cho chú, nhưng chú vẫn luôn cảm thấy người này âm tàn ngang ngược, không đáng trọng dụng, nên vẫn luôn đề phòng hắn cẩn thận. Nhưng chú vẫn không ngờ được, bị hắn nắm giữ không ít thế lực…”



Trịnh Kính dừng một chút: “Dù sao chú cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay vẫn chuyên tâm làm ăn, thanh danh trên giang hồ cũng mai một đi nhiều. Có không ít đàn em chê chú nhiều quy củ. Trương Long xuất hiện vừa đúng lúc hợp ý bọn chúng, thế lực của hắn càng lúc càng lớn. Chờ đến khi chú phát hiện ra thì đã không khống chế được nữa rồi. Lúc mẹ cháu xảy ra chuyện, chú đã cảm thấy có điểm không đúng, điều tra kỹ mới biết được là Trương Long đang giở trò…”



“Bố tôi vì chuyện này nên đã đuổi Trương Long đi, kết quả lại bị hắn cướp mất gần một nửa thế lực. Không chỉ thế, Trương Long còn sai người chặn đường giết bố tôi. Mặc dù kịp chạy thoát, nhưng bố tôi cũng đã lĩnh da bốn dao, nằm trên giường hơn nửa năm…” Trịnh Hiệu Dương tức giận nói tiếp. An Khả Quân thì nhỏ giọng sụt sùi khóc.



Nghe thật bi tráng, nhưng ngay cả một sợi lông mi của Triệu Hàm Như cũng chẳng hề lay động.



Có một số chuyện, cô đã nghe nói, cũng có những chuyện hôm nay mới biết. Trịnh Kính nói chuyện hư hư thật thật, lại giỏi tạo bầu không khí, cô đương nhiên sẽ không tin hoàn toàn. Chí ít, cô thông qua thám tử tư cũng biết chuyện không đến nỗi thê thảm như người nhà họ Trịnh nói.




Vẻ mặt Trịnh Kính thay đổi, trong lòng thầm mắng, Trương Gia quả nhiên là một tên tiểu nhân không thể nhờ vả, ngoài mặt thì ra vẻ khổ sở giải thích: “Công ty đó lúc đầu lấy danh nghĩa Trương Long mở ra. Khi đó Trương Long vẫn là thuộc hạ của chú, tiền là do chú bỏ ra, đương nhiên chú có cổ phần trong đó. Sau này bọn chú trở mặt, công ty này bị chúng chiếm mất, chú cũng chỉ còn hư danh mà thôi, mấy năm nay vẫn không chiếu được chút lợi nào từ chỗ bọn chúng.”



Ánh mắt ông ta đầy ác ý, Triệu Hàm Như lại như đang cố ý đùa ông ta, không nói thẳng mọi chuyện một lần, nhất định phải chờ một lúc mới nói một câu, để ông ta phải sợ sao? Chẳng lẽ nhìn ông ta thế này, Triệu Hàm Như thấy đắc ý sao?



Nhìn Trịnh Kính nổi giận đùng đùng. Nhưng Triệu Hàm Như chỉ cười, hoàn toàn không để ý đến cơn giận của ông ta, “Vậy thì tốt rồi, nghe nói công ty này dính líu đến buôn lậu, chú Trịnh vẫn nên rút ra sớm, tránh bị liên lụy.”



Sắc mặt Trịnh Kính tái xanh, sợ hãi nhìn Khúc Nhạc. Nghiệp vụ của công ty này đương nhiên không sạch, nhưng đã mở nhiều năm như vậy, bọn họ đã chuẩn bị rất cẩn thận trên tất cả các mặt, không có kẻ nào dám tìm đến bọn họ gây phiền phức. Triệu Hàm Như vừa về đã định tội cho công ty bọn họ…



Điều này khiến ông ta nhớ đến Triệu Minh Hoành năm đó. Vợ chồng Triệu thị trước nay làm việc đều cẩn thận, kinh doanh hợp pháp. Năm xưa có thể bị túm tóc, rồi hại chết, sao tránh khỏi liên quan đến đôi anh em bất chính là Trương Gia và Trương Long được?



Bọn chúng tuy là đám rắn rết xưng bá một phương, nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt loài rồng chân chính.



Loài rồng chân chính đương nhiên không phải Triệu Hàm Như, mà là người vẫn im lặng ngồi cạnh cô nãy giờ, Khúc Nhạc.



Trịnh Kính đã từng được lĩnh giáo năng lực của Tập đoàn Hồng Hải. Có lẽ bọn họ thật sự muốn ra tay với anh em nhà họ Trương và Triệu Minh Vĩ.