Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 200 : Thay đổi
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Hàm Như, mấy năm qua, dì An vẫn luôn nhớ mong cháu…” An Khả Quân vẫn xinh đẹp dịu dàng như năm đó, ngoại trừ khóe mắt có thêm vài nếp nhăn. Thời gian như thể không để lại chút dấu ấn nào trên mặt bà ta. Bà ta kéo tay Hàm Như, vừa lau mắt, vừa nhỏ giọng nói: “Cháu ở nước ngoài vất vả, gầy đi nhiều rồi. Nhìn cháu thế này, dì An thật sự đau lòng…”
Triệu Hàm Như lặng1lẽ nhìn bà ta. Lúc còn bé, cô rất dựa dẫm vào An Khả Quân, thậm chí từ tận đáy lòng còn coi An Khả Quân dịu dàng hiền lành là tấm gương của mình. Coi việc mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, nấu cơm dọn dẹp cho người nhà là một chuyện rất hạnh phúc,
Dưới ảnh hưởng của An Khả Quân, cô cho rằng suốt ngày chinh chiến trên thương trường như Tống Du mẹ cô quá mức mạnh mẽ,8không phải là vợ hiền mẹ đảm. Mặc dù không đến mức vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, nhưng cũng chính chuyện này đã ảnh hưởng trực tiếp đến nguyện vọng thi đại học của cô năm đó.
Chỉ là không ngờ, quẩn quanh một vòng, cuối cùng cô vẫn đi lên con đường mà mình không hề muốn năm xưa.
Dù sao thì cô vẫn là con gái của Tống Du, không phải của An Khả Quân.
An Khả Quân2nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Triệu Hàm Như, không đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi chột dạ, nụ cười trên môi phút chốc cứng đờ.
“Cháu vốn không béo. Dì An mới là người hốc hác hơn xưa, có chuyện gì không ổn hay sao ạ?” Triệu Hàm Như thấy được vẻ lúng túng của bà ta, bèn cười cười.
An Khả Quân khựng lại một chút, biểu cảm càng cứng nhắc hơn. Phụ nữ sợ nhất là tuổi xế4chiều. Mấy năm qua, dù bà ta chăm sóc kỹ thế nào, nhưng không ngờ vẫn bị Triệu Hàm Như không thức thời đâm cho một dao.
Cũng may Trịnh Kính phản ứng nhanh nhạy, tiếp lời bà ta: “Dì An cũng vì chuyện của cháu mà suy nghĩ nhiều. Cả nhà Triệu Minh Vĩ phá hoại Triệu thị. Ban giám đốc đều do ông ta định đoạt, trong công ty toàn là người của ông ta. Cháu muốn quay về tiếp quản Triệu thị cũng không dễ dàng đâu.”
“Chú Trịnh nói phải ạ, thật ra với cháu, tiếp quản Triệu thị hay không cũng không quan trọng. Cổ phần của Triệu thị trong tay cháu cũng không có nhiều tác dụng lắm, dù sao cũng không thể đưa ra thị trường.” Cô vô tư cười cười, quay sang nói với Khúc Nhạc: “Em đưa cổ phần của Triệu thị cho anh nhé, được không?”
“Dì An, dì đừng như thế. Cháu nghe nói Dư Mịch đã về thành phố C, chắc sẽ nhanh được uống rượu mừng của Trịnh Hiệu Dương thôi ạ. Nhớ lúc trước Trịnh Hiệu Dương đến Mỹ học, vì không từ bỏ được Dư Mịch, cậu ấy còn theo đuổi sang tận Pháp, làm tổn thương không ít cô gái đâu ạ.”
Trịnh Hiệu Dương vẫn chưa đủ trình độ, bị Triệu Hàm Như nói như vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, trả lời cứng nhắc: “Tôi và Dư Mịch đã chia tay rồi.”
Triệu Hàm Như vờ ngạc nhiên kêu lên: “Không thể nào? Lúc đó tình cảm của hai người tốt như thế mà…”
“Năm xưa chẳng phải tình cảm giữa cô và Trương Gia cũng rất tốt sao? Bây giờ không phải cũng chia tay rồi sao?” Trịnh Hiệu Dương cười lạnh, xỏ xiên một câu. Hắn có thể giả vờ phong độ trong những chuyện khác, nhưng Dư Mịch là vảy ngược của hắn. Vừa nghe đến cái tên này, hắn đã không khống chế được mình.
“Hiệu Dương! Con nói linh tinh gì thế!” Trịnh Kính tức giận quát lớn, đập bát xuống bàn: “Xin lỗi!”
An Khả Quân co người lại. Trịnh Kính xuất thân từ giang hồ, nên không cần tức giận đã thấy uy nghi. Bà ta vẫn luôn sợ ông ta. Nhưng đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bà ta đương nhiên biết Trịnh Kính lúc này không phải thực sự nổi giận, nên cũng cau mày, trách cứ Trịnh Hiệu Dương: “Cậu Khúc vẫn đang ở đây, con nhắc Trương Gia làm gì!”
Hóa ra là đang châm ngòi khích bác. Triệu Hàm Như cười xòa: “Cũng không phải chuyện gì lớn, có gì không nói được đâu ạ?”
Triệu Hàm Như vẫn hờ hững, ngay cả Khúc Nhạc cũng không hề chớp mắt, cứ như không để tâm đến chuyện của Trương gia.
“Có điều, Trương Gia và Dư Mịch khác nhau. Anh và Dư Mịch là thật lòng yêu thương nhau, còn Trương Gia là cố ý tiếp cận tôi, muốn hại chết bố mẹ tôi. Anh đánh đồng Dư Mịch với Trương Gia, có hình như không công bằng với Dư Mịch lắm.” Triệu Hàm Như nở nụ cười trào phúng, cứ như đang nói chuyện của người khác, tỉnh táo đến đáng sợ.