Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 210 : Diễn thuyết
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Mấy tháng trước, tôi nhận được lời mời của Elly, mời tôi diễn thuyết trên hội nghị. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là nói đùa cái gì vậy, tôi cũng đâu phải người theo chủ nghĩa nữ quyền...”
“Đương nhiên về sau tôi đã thay đổi ý định, bởi vì cuộc sống làm việc nhiều năm đã cho tôi hiểu rằng, chủ nghĩa nữ quyền không phải mang ý nghĩa muốn đặt phụ nữ áp đảo phía trên nam giới, mà là tranh thủ quyền lợi bình đẳng cho phụ nữ ở trên công việc, sinh hoạt1trong xã hội. Tôi muốn gọi nó là chủ nghĩa phái nữ hơn...”
“Phụ nữ ra khỏi gia đình, đi làm việc trong xã hội đã gần một trăm năm rồi. Một trăm năm qua, kinh tế xã hội nhanh chóng phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng quyền lợi trong công việc của phụ nữ vẫn gặp đủ loại kỳ thị như cũ. Khi một người phụ nữ đạt được thành tựu trong lĩnh vực của cô ấy, phản ứng đầu tiên của cánh đàn ông8không phải tán thưởng, mà là ác ý phỏng đoán cô ấy. Bởi vì trong mắt những người đàn ông này, phụ nữ không bình đẳng với bọn họ, mà là một đồ vật phụ thuộc vào đàn ông.”
“Đến tận ngày nay, những người đàn ông dùng ánh mắt vật hóa như vậy để nhìn phụ nữ vẫn không phải số ít, thậm chí còn có một bộ phận kha khá nhân sĩ trong xã hội trung-thượng lưu, bao gồm cả những nhân vật công chúng. Đúng vậy, người tôi đang nói chính là vị tác giả2trang đặc biệt nổi tiếng ấy.”
Cô thoáng dừng lại, dưới khán đài lập tức phát ra một trận cười vang. Mọi người đều nhớ tới phỉ báng của Lewis với cô trên Talk show.
“Trong mắt những người này, phụ nữ không thể dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được thành tựu. Tất cả thành tựu của phụ nữ đều là dựa vào thân thể của mình, phụ thuộc vào đàn ông mới có được. Ý nghĩ như vậy mới có thể thỏa mãn thói tự tôn đàn ông đến vô hạn của bọn họ...”
Từ4giờ khắc này, lời lẽ trả miếng của Lewis đã bị dán lên cái mác kỳ thị phụ nữ. Video diễn thuyết của Triệu Hàm Như được phát trực tiếp trên trang web đến toàn thế giới.
Làm một tác giả trang đặc biệt, Lewis đương nhiên có quyền tự do ngôn luận của mình. Nhưng chuyên mục anh ta viết là tài chính và kinh tế. Giới tài chính mặc dù không phải thiên hạ của phái nữ, nhưng cũng có một bộ phận rất lớn phụ nữ có thành tựu. Phụ nữ càng mạnh mẽ thì lòng tự trọng càng lớn, càng không cho phép người khác tùy tiện khiêu chiến mình. Anh ta chắc chắn đã đắc tội lớn với những người này.
Vương Bình cũng ngồi trước máy vi tính, vừa uống cà phê vừa xem phát sóng trực tiếp: “Biểu hiện của Triệu Hàm Như tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Cô ấy có thể hoàn thành bản diễn thuyết ở hội nghị lớn như thế này đã không dễ dàng. Tuổi còn trẻ mà đứng nói trước bao người vẫn không căng thẳng, lại còn có năng lực khuấy động không khí hiện trường. Trước đó thật đúng là tôi đã xem thường cô ấy rồi.”
“Chính là vị hôn thê của Khúc Nhạc đó hả?” Một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng tắm đi đến bên cạnh cô.
Triệu Hàm Như chỉ nhất thời đồng ý diễn thuyết, thời gian chuẩn bị cũng không dư dả. Nhưng cô gái nhỏ của anh vẫn luôn ưu tú, khóe môi của anh hơi giương lên. Nhưng khi thấy Lý Tịnh đang ngồi đối diện mình, vẻ mặt anh lại trở nên lạnh nhạt.
“Con phải hết sức bình tĩnh đó.” Lý Tịnh cười nhạt, miệng nhấp trà trong chén, nhìn đứa con trai bà ta vĩnh viễn không thấu hiểu được: “Mẹ vẫn luôn chờ con đến tìm mẹ, nhưng con lại án binh bất động. Chẳng trách Đường lão lại ủng hộ con. Con quả thật là lòng dạ thâm sâu hơn mẹ và Khúc Phong rất nhiều. Lúc trước mẹ đã quá coi thường con rồi. Đáng ra mẹ không nên dẫn sói vào nhà, để con ở lại Mỹ phát triển, có lẽ còn có thể trở thành trợ thủ của mẹ...”
“Mẹ muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi, con đang gấp.” Khúc Nhạc hiếm khi tỏ ra nóng nảy. Lý Tịnh đã nhắc đi nhắc lại những lời này vô số lần, nhưng không có nghĩa là nói nhảm.
Lý Tịnh nở nụ cười: “Vội qua Mỹ gặp người trong lòng sao? Xem ra con thật sự rất yêu cô ta. Con nói xem, nếu như cô ta biết cha mẹ mình chết vì mẹ con, liệu cô ta có còn yêu con như bây giờ không?”
“Mẹ nói cái gì!” Mặt Khúc Nhạc biến sắc, tựa như cây cung bị kéo đến cực hạn, cả người căng cứng.
“Không phải con đã sớm đoán được sao? Chỉ là con vẫn luôn không dám chứng thực mà thôi, nếu như mẹ không đoán nhầm, Khúc Tòng Giản hẳn là cũng đã ám chỉ với con rồi. Con thông minh như vậy, không thể nào không biết được.” Nụ cười trên mặt Lý Tịnh tràn đầy ác ý, cứ như người ngồi ở đối diện không phải con trai ruột mà là kẻ thù của bà ta.
“Chuyện con muốn biết thì con sẽ tự điều tra, kiểm chứng. Mẹ không cần lôi chuyện này ra uy hiếp con.” Thái độ của anh rất cứng rắn, tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Mẹ uy hiếp con đấy, thì thế nào? Con là con mẹ, đây là sự thật mà dù con có ghét cũng không thay đổi được. Đứa con trai mà mẹ khổ sở hoài thai mười tháng mới sinh ra được lại phản bội mẹ vì một cô gái. Con nói mẹ có hận không?” Lý Tịnh thôi cười, ánh mắt đầy hận thù.
Khúc Nhạc hừ lạnh: “Mẹ sao? Mẹ từng làm chuyện mà một người mẹ nên làm chưa? Sinh ra con chỉ là công cụ để mẹ được gả vào nhà họ Khúc mà thôi. Nếu mẹ coi con là con trai thì bây giờ đã không ngồi trước mặt con để lôi chuyện này ra uy hiếp con. Mẹ nào con nấy. Lại nói đến phản bội, nếu con của con làm chủ Tập đoàn Hồng Hải bị coi như phản bội thì quyết định này cũng là do bố và Đường lão cùng đưa ra, mẹ nhắc đến Hàm Như làm gì?”