Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 211 : Áp chế

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Là mẹ đã sai, lại đi nói chuyện tình mẫu tử với loại người lòng lang dạ sói. Nếu như con thật sự còn nhận người mẹ này thì lúc đó đã không cướp Hồng Hải từ trong tay của mẹ! Con mưu đồ đã lâu1chỉ là để chờ cơ hội này, là mẹ đã tin lầm con! Quân cướp bóc! Trơ tráo!” Lý Tịnh dữ tợn nói.



Khúc Nhạc siết chặt tay. Anh hiểu, không chỉ có Lý Tịnh, mà chỉ e là Khúc Tòng Giản cũng nghĩ như vậy.



Nhưng trước8giờ anh vẫn chưa từng muốn thừa kế Tập đoàn Hồng Hải, lúc đó về nước cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ, hoàn toàn không hề muốn ở lại trong nước. Nhưng tình thế từng bước từng bước đẩy anh tiến2lên phía trước, cuối cùng tới bước đường này, bây giờ giải thích cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?



Phải chia cách hai phương trời với người yêu, bị bố mẹ hiểu lầm căm hận, còn cả áp lực và những lời giễu cợt không ngừng4từ người ngoài. Tất cả những thay đổi long trời lở đất xảy ra trong cuộc sống hơn một năm nay của anh là điều anh chưa từng nghĩ tới. Điều giúp anh gắng gượng cắn răng đi đến hôm nay chính là trách nhiệm và lời hứa bảo vệ những người trong nhà họ Khúc.



“Mẹ nói thật cho con biết, trước đây lúc mẹ muốn thu mua Triệu thị, nếu thu mua thành công, sắt thép chính là một ngành rất quan trọng trong tập đoàn của chúng ta. Khi đó, tương lai của thị trường sắt thép rất xán lạn, mẹ sẽ có được một sự trợ lực rất lớn. Nên mẹ đã đưa ra điều kiện cực kỳ ưu đãi, thậm chí còn hứa không động đến tầng quản lý của bọn họ, không ảnh hưởng đến địa vị của Triệu Minh Hoành và Tống Du.” Lý Tịnh cũng mặc kệ rốt cuộc anh có muốn nghe hay không, tự biên tự diễn nói.



“Nhưng Triệu Minh Hoành và Tống Du lại rất không biết điều, kiên quyết chống lại dự án thu mua này, nên mẹ mới muốn tiêu diệt bọn họ, nâng đỡ Triệu Minh Vĩ. Triệu Minh Vĩ chỉ là một tên ngu xuẩn dễ dàng khống chế. Nếu không phải bố con dở chứng, đột nhiên bắt dừng này vụ thu mua này lại thì Triệu thị đã sớm là công ty con của Hồng Hải rồi.” Lý Tịnh nói những lời này rất hùng hồn, không hề áy náy hay chột dạ gì



Cho dù đã sớm đoán được, nhưng khi nghe Lý Tịnh kể về chuyện năm xưa với giọng điệu hời hợt như thế, Khúc Nhạc vẫn cực kỳ sốc, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh không biến sắc, trắng bệch đến đáng sợ.



“Mẹ sẽ không đích thân ra tay làm chuyện này.” Anh khó khăn mở miệng.



Lý Tịnh dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên, là mẹ chẳng làm gì hết, chỉ đánh tiếng với chủ tịch tỉnh Trần của tỉnh A mà thôi. Nếu như ông ta có thể thúc đẩy Tập đoàn Hồng Hải chúng ta thu mua Triệu thị thành công, mẹ sẽ đặt hai hạng mục khác trong tay ở tỉnh A. Ông ta quan mới đến đốt ba đống lửa, đương nhiên sẽ đồng ý nhóm đống lửa này. Có ông ta dốc sức phối hợp rồi, mẹ lại để cho Triệu Minh Vĩ chủ động làm việc, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Nên cho dù con có muốn đưa mẹ ra trước vành móng ngựa thì quả thật cũng không hề có bất kỳ chứng cớ nào, bởi vì từ đầu tới cuối mẹ chỉ gọi hai cuộc điện thoại. Hơn nữa, mẹ còn hoàn toàn không nói muốn mạng của bọn họ. Chuyện này rốt cuộc được làm như nào, mẹ hoàn toàn không hề nhúng tay.”
Câu hỏi mỗi lúc một sắc bén, dường như những phóng viên này đã hẹn trước rằng phải khiến cô ta sượng mặt. Dù sao cô ta cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ không mấy danh tiếng, dựa vào trong nhà có chút tiền mà quay mấy bộ phim dở tệ, chẳng có chút thực lực nào. Người trong phái thực lực không có ai coi trọng cô ta, Qua Như thậm chí còn từng công kích cô ta. Những phóng viên giải trí này đều là kiểu người nhìn mặt bắt hình dong, không chà đạp cô ta thì chà đạp ai?



“Không có gì để nói hết, mấy người muốn biết chuyện của cô ta như vậy thì cứ phỏng vấn cô ta ấy, quấn lấy tôi làm cái gì?” Triệu Tuyết Như là người rất thích diễn trước ống kính. Nếu là chuyện khác thì cô ta đã sớm mặt mày hớn hở dẹo chảy nước trước ống rồi. Nhưng những phóng viên này lại đạp lên ranh giới cuối cùng không thể đụng vào của Triệu Tuyết Như. Chỉ cần vừa nhắc tới Triệu Hàm Như, cô ta liền mất khống chế, mất cả lý trí.



Cô ta vừa dứt lời, ánh đèn flash càng thêm mãnh liệt. Quản lý Trình Cánh vội vàng kéo cô ả qua, cười hùa theo với đám phóng viên: “Ngại quá, sức khỏe của Tuyết Như không được tốt, chúng tôi về nghỉ trước...”



“Khách sáo với đám phóng viên gió chiều nào xoay chiều nấy như vậy làm cái gì?” Triệu Tuyết Như bất mãn nổi đóa, ánh mắt đầy vẻ độc ác.



Quản lý nói thì thầm: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô cũng không phải không biết đám chó săn này chính là người như vậy, so đo với bọn họ làm cái gì? Tôi biết cô không thích Triệu Hàm Như, nhưng cô ấy dù sao cũng là em họ của cô, bây giờ lại đang là nhân vật gây hot, cô đi ké chút danh tiếng thì có gì không tốt chứ? Bên ngoài thổi phồng cô ấy như vậy, thì ấn tượng với cô cũng sẽ lên điểm không ít. Đều là chị em cả, nào có thù hận gì kéo dài được lâu chứ? Bây giờ cô ấy đang hot, cô hạ mình một chút cũng không sao...”



“Ai thèm!” Triệu Tuyết Như nham hiểm đáp. Cô ả không muốn sống dưới cái bóng của Triệu Hàm Như nữa.



“Cô cũng đâu phải người có khí phách như thế.” Sắc mặt Trình Cánh cũng khó coi.



Trong giới, dù danh tiếng của anh ta không nổi lắm, nhưng cũng từng dẫn dắt mấy nghệ sĩ có tiếng. Sau khi Triệu Tuyết Như và Lâm Uyển Phân trở mặt, không có quản lý nào dám dẫn dắt cô ả. Về sau, Triệu Minh Vĩ và Triệu Tuyết Như phải mang lời ngon tiền đống cầu xin anh ta nhiều lần, anh ta vì áp lực trả nợ mới đồng ý.