Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 219 : Chia rẽ
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.” Triệu Hàm Như còn chưa kịp nói gì, Khúc Nhạc đã ngăn lại tất cả lo lắng của cô.
Triệu Hàm Như không biết tình huống của Khúc Nhạc ở Hồng Hải, nên không có đề nghị gì tốt, chỉ có thể im lặng ủng hộ anh, ủng hộ vô điều kiện tất cả lựa chọn của anh.
Khúc Nhạc cúi đầu, ánh mắt thâm trầm, anh không hề lừa cô.
Vừa rồi Triển Vân Phong thật1sự hỏi chuyện Hồng Hải. Lúc anh đang hừng hực khí thế tiến hành cải cách Hồng Hải, anh đột nhiên không nói tiếng nào qua Mỹ ở chung với bạn gái, vắng họp liên tục mấy ngày mà không đưa ra lý do. Hành động không chịu trách nhiệm này của anh khiến cho Hồng Hải và giới tài chính bàn tán ầm ĩ.
Có lời đồn nói anh đang chuẩn bị tạo một cơn lốc lớn hơn nữa; có lời đồn8nói anh không chịu nổi áp lực trong nước nên bỏ của chạy lấy người; thậm chí có lời đồn nói anh thể lực có hạn, không chịu trách nhiệm, khó gánh nhiệm vụ lớn...
Triển Vân Phong ở tận nước Mỹ xa xôi cũng nghe được tin tức, có thể tưởng tượng được bây giờ nội bộ Hồng Hải chấn động đến mức nào. Người của Khúc Nhạc đều là người mới, nền móng yếu ớt, không có người dẫn đầu, cả2đám đều bấp bênh trước sự chèn ép của những thế lực cũ.
Nhìn thằng nhóc do một tay mình nuôi nấng, Triển Vân Phong thở dài, “Cháu nói thật cho dượng nghe, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì cô bé dưới lầu sao? Cháu không phải là người không có trách nhiệm như thế. Cô bé buộc cháu qua đây sao?”
“Không phải. Cô ấy không phải loại người như vậy, cô ấy sẽ không buộc cháu làm bất cứ4chuyện gì.” Khúc Nhạc kiên quyết phủ nhận.
Thấy nụ cười giễu khó coi của Khúc Nhạc, Triển Vân Phong càng khó hiểu hơn, “Vậy ai buộc cháu? Dượng không tin đám người trong nước có thể gây áp lực cho cháu. Với tính cách của cháu, cháu sẽ không gánh không được áp lực. Lúc vừa tiếp nhận Hồng Hải, lời đồn tranh luận bay đầy trời, cháu còn gánh được, huống chi áp lực lúc này đâu lớn bằng lúc đó.”
Không chỉ có Triển Vân Phong khó hiểu, mà tất cả những người ủng hộ Khúc Nhạc đều khó hiểu. Trong vòng một năm, Khúc Nhạc lấy khí thế sét đánh hoàn toàn nắm vững Hồng Hải. Chút trở ngại nho nhỏ trong quá trình cải cách, sao có thể làm khó được anh?
Khúc Nhạc cười khổ. Một năm trước, Lý Tịnh không tìm được nhược điểm của anh, mới không làm gì được anh, bị anh bóp chặt trong tay, ép cho không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.
Thật ra, anh cũng biết mình đang uống rượu độc giải khát, chuyện này giấu không được bao lâu, nó giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng mà anh không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy tâm thái tuyệt vọng, lặng lẽ đếm ngược thời gian đợi ngày tận thế. Trước khi tới ngày đó, mỗi một ngày đều là quý giá, không thể lãng phí.
Có điều, dù Khúc Nhạc vô cùng cố gắng che giấu, Triệu Hàm Như vẫn phát hiện ở trong góc cô không nhìn thấy, anh sẽ toát ra vẻ nôn nóng, giống như đang sợ hãi tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ.
Nhìn anh một ngày gọi điện thoại mấy lần giục người ta chứng minh giấy tờ, cô cảm thấy rất khó hiểu. Anh gấp như vậy, chẳng lẽ sợ cô hủy hôn?
“Anh không cần về nước bàn giao công việc sao?” Triệu Hàm Như húp canh, nhìn Khúc Nhạc đang lật xem thực đơn. Từ hôm anh vội vàng ra nước ngoài tới bây giờ, anh vẫn chưa trở về nước lần nào. Anh là một người rất có trách nhiệm, theo lý thuyết sẽ không bỏ gánh giữa chừng như vậy. Huống chi, Tập đoàn Hồng Hải không giống công ty nhỏ lúc trước anh sáng lập, chỉ cần ủy thác cho luật sư là có thể ổn định mọi chuyện. Anh không tự mình về nước bàn giao tài sản, về tình về lý đều không thích hợp.
“Không gấp, chờ chúng ta kết hôn rồi lại nói.” Ngón tay đang lật thực đơn của Khúc Nhạc hơi dừng lại, anh nhìn cô cười cười.
“Anh sợ em chạy à?” Trong lòng Triệu Hàm Như nổi lên sự ngọt ngào. Cô biết ở trong lòng Khúc Nhạc, không có chuyện nào quan trọng hơn cô.
“Sợ.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, lại cúi đầu.
Triệu Hàm Như đột nhiên cảm thấy ăn không ngon. Mấy ngày nay, Khúc Nhạc tốt với cô đến mức cô không chịu nổi. Bình thường anh vốn tốt với cô rồi, nhưng vẫn cho cô một không gian riêng. Còn bây giờ, hình như anh xem cô là trung tâm của cuộc sống, chặt chẽ chú ý từng lời nói hành động của cô. Ngay cả lúc cô đi vệ sinh, anh cũng đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm, như sợ không tìm thấy cô vậy.
Chẳng lẽ cô làm cho anh không có cảm giác an toàn?
Triệu Hàm Như nghiêng đầu nhìn Khúc Nhạc. Nghe nói có rất nhiều bà chủ gia đình có loại tâm tình lo được lo mất này, là do thoát ly xã hội lâu quá, cả ngày ngây người ở nhà không có gì làm, nên sinh ra cảm giác nguy cơ. Không ngờ anh cũng sẽ như vậy, là vì chênh lệch giữa tổng giám đốc Hồng Hải và người đàn ông của gia đình lớn như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển sao?
“Hay là anh đến công ty em làm đi?” Triệu Hàm Như mặt dày nói.
Khúc Nhạc ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Như, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói vậy.
“Ý em là chúng ta có thể giống như trước đây, lần trước cũng có nói công ty gia đình rồi mà.” Triệu Hàm Như cười gượng, vẻ mặt xấu hổ. Anh sẽ không cảm thấy cô đang nhục nhã anh chứ?