Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 218 : Tương đối
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Thật ra thì cô không thích cháu lắm. Mấy năm trước, cô có nghe Lệnh Nguyên nhắc tới cháu, nói Khúc Nhạc đang khổ sở theo đuổi một cô gái. Khi đó, cô có phần không vui, bởi vì cô là người bao che khuyết điểm. Ở trong mắt cô, chỉ có phụ nữ theo đuổi nó, sao lại có phụ nữ không thức thời từ chối nó, để nó khổ sở theo đuổi như vậy?” Khúc Tòng Tịnh mỉm cười thật lòng.
“Sau này, cô phát hiện thằng con trai thích lưu lạc1bụi hoa của cô, chẳng biết vì sao có một thời gian không hẹn hò với bạn gái, cô tìm người nghe ngóng thì biết nó đang theo đuổi cháu… Khi đó cô cảm thấy vô cùng tức giận. Lệnh Nguyên và Khúc Nhạc là anh em họ, tình cảm hai đứa rất tốt, vậy mà hai đứa lại ngã vào tay cháu. Cô rất muốn nhìn xem cô bé này có ba đầu sáu tay, hay là một con hồ ly tinh chỉ biết rót thuốc mê hoặc người…”
Triệu Hàm Như nhíu8mày, vừa định giải thích thì Khúc Tòng Tịnh giơ tay ngăn lại, “Đừng sốt ruột, hãy nghe cô nói hết. Sau đó cô biết là do con cô đơn phương, cháu chưa từng thay đổi thái độ với nó. Tự nó ngốc nghếch, cô trách cháu thì có vẻ cô quá không hiểu chuyện rồi.”
Triệu Hàm Như cười khổ, lâu rồi Triển Lệnh Nguyên không tới làm phiền cô, cô gần như đã quên mất tay ăn chơi tính tình kỳ cục, làm việc không nói trình tự này rồi. Cô không2thích anh ta, mà anh ta là con trai duy nhất của Khúc Tòng Tịnh, e rằng người bao che khuyết điểm như bà sẽ không thích cô. Cô không nhận được sự tán thành của một trưởng bối nào, đúng là có chút thất bại.
“Thật ra, Triển Lệnh Nguyên không thật sự yêu cháu, anh ta chỉ đang tranh hơn thua với Khúc Nhạc mà thôi.”
“Cô biết, nó rất ngây thơ, rõ ràng lớn tuổi hơn Khúc Nhạc, nhưng lại thích tranh đua với thằng bé. Có điều, cô thật sự không4có cách thích cô gái làm tổn thương con trai cô. Đúng là không thể chỉ trích cách làm của cháu, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu. Cô sẽ không ghét cháu, cháu và Khúc Nhạc ở bên nhau là tự do của hai đứa. Chỉ cần hai đứa vui vẻ là được, cô sẽ không nói nhiều.” Khúc Tòng Tịnh cười khách sáo.
Triệu Hàm Như cười giễu, “Cô có thể nói như vậy đã là lời chúc phúc lớn nhất với tụi cháu.”
Những lời này chọc cười Khúc Tòng Tịnh, “Cháu lo lắng mẹ chồng tương lai của cháu? Không cần để ý chị ta, chị ta chỉ là ghét ốc ghét luôn cả ổ mà thôi. Thế giới này không có nhiều người làm cho chị ta thích, chị ta muốn làm nữ vương, ước gì toàn thế giới đều quỳ dưới chân chị ta. Có điều, nhà họ Khúc không phải là người yếu đuối, cũng chỉ có anh trai cô mới bằng lòng nuông chiều tính xấu của chị ta.”
Xem ra quan hệ giữa Khúc Tòng Tịnh và Lý Tịnh cũng không có gì đặc biệt, Khúc Tòng Tịnh nhỏ hơn Khúc Tòng Giản mười mấy tuổi, lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà, tuy ngoài mặt hòa nhã, nhưng trong xương lại vô cùng cao ngạo, tất nhiên là không hợp với Lý Tịnh kiêu căng cường thế.
Thấy Khúc Nhạc từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ bình tĩnh như thường, vẻ mặt Triển Lệnh Nguyên càng khó coi hơn. Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như biểu hiện quá tự nhiên, làm nổi bật sự không phóng khoáng của anh ta.
“Thằng nhóc này, con tức giận với mẹ cái gì? Trong nhà thiếu cơm cho con sao?” Tuy Khúc Tòng Tịnh oán trách, nhưng vẻ mặt lại rất cưng chiều.
“Con lên lầu trước.” Triển Lệnh Nguyên hừ lạnh, hậm hực xách vali lên lầu. Lúc đi ngang Khúc Nhạc, anh ta cố ý đâm mạnh vào vai anh một cái.
Khúc Tòng Tịnh nâng trán, sao thằng nhóc này lại ngây thơ như vậy chứ? So sánh với ông cụ non Khúc Nhạc, dáng vẻ này Triển Lệnh Nguyên càng giống như một đứa em trai chưa trưởng thành.
Con trai yêu dấu về nhà, Khúc Tòng Tịnh tự mình vào phòng bếp dặn dò người làm nấu thêm món. Triệu Hàm Như lúng túng nhìn Khúc Nhạc, anh và Triển Lệnh Nguyên là anh em họ, quan hệ vốn rất tốt, nhưng bây giờ trở thành như vậy, cũng khó trách Triển Vân Phong và Khúc Tòng Tịnh không thích cô.
Khuôn mặt Khúc Nhạc rất bình tĩnh, anh hơi siết tay cô, cho cô một ánh mắt trấn an, đây vốn không phải lỗi của cô.
“Lúc nãy anh và dượng nói gì vậy?” Triệu Hàm Như nhìn anh cười. Tuy vẻ mặt Khúc Nhạc vẫn như thường, nhưng cô vẫn cảm giác được tâm trạng của anh có hơi thay đổi, hình như là đang lo lắng cái gì đó.
“Không có gì. Dượng hỏi anh vài chuyện của Hồng Hải.” Khúc Nhạc cúi đầu, cẩn thận miết đầu ngón tay của Triệu Hàm Như.
Quả nhiên... cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng.