Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 217 : Gặp phụ huynh
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Đợi một thời gian nữa rồi hãy nói. Chúng ta kết hôn trước, còn rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Em đừng quên ngày mai còn phải đi Luân Đôn thử giày cưới. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện lớn cả đời, đúng không?” Khúc Nhạc dịu dàng nói.
Triệu Hàm Như gật đầu, cô cũng rất mong chờ hôn lễ vội vàng đơn giản này.1Từ áo cưới, giày cưới, trang sức, cho đến khách sạn, kế hoạch tuần trăng mật, tất cả đều do hai người chuẩn bị.
“Anh xem danh sách khách mời hôn lễ rồi, không có vấn đề gì. Em thấy sao?” Triệu Hàm Như chỉ có một người thân là Tống Cẩn, bạn bè cũng không có nhiều.
“Anh và em kết hôn ở Mỹ mà không báo với8người nhà anh, thật sự không có vấn đề sao?” Không phải Triệu Hàm Như không lo lắng, dù sao cha mẹ Khúc Nhạc vẫn còn sống, nhà họ Khúc còn là gia tộc lớn, anh không nói tiếng nào từ chức tổng giám đốc Hồng Hải, một mình kết hôn với cô, ở trong mắt người ngoài, là anh vứt bỏ gia tộc. Tin tức này2vừa tung ra, e rằng lại làm dư luận xôn xao.
“Không có vấn đề, em hãy tin tưởng anh. Với anh mà nói, ngoại trừ những chuyện liên quan đến em, những chuyện khác đều không quan trọng.” Khúc Nhạc cười cười.
Ngọt như vậy!
Triệu Hàm Như nở nụ cười, buộc phải thừa nhận mình bị anh tán tỉnh rồi.
Có điều, có rất nhiều chuyện, không thể dựa4vào tán tỉnh để giải quyết.
“Em cảm thấy vẫn nên nói với bọn họ một tiếng. Nếu không… em luôn cảm thấy chúng ta đang bỏ trốn.” Trong lòng Triệu Hàm Như không được tự nhiên, cha mẹ chồng tương lai ghét bỏ cô đến mức này, đây là điều cô chưa từng nghĩ tới.
“Không cần, bọn họ rất bận rộn, không rảnh tới tham dự hôn lễ của chúng ta.” Vẻ mặt của Khúc Nhạc lập tức lạnh xuống.
“Dù sao cũng phải thông báo với bọn họ một tiếng chứ! Nếu không… em luôn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như ảm đạm.
“Cái gì gọi là danh không chính ngôn không thuận? Chúng ta đăng ký kết hôn, chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp. Em quan tâm tới ý nghĩ của bọn họ làm gì? Lẽ nào em thấy bọn họ quan trọng hơn anh?” “Bộp” một tiếng, Khúc Nhạc khép mạnh thực đơn lại.
Hô hấp Triệu Hàm Như chậm lại. Khúc Tòng Tịnh có ý gì?
“Cháu đừng suy nghĩ nhiều, cô không nói cháu. Cô đang nói chuyện năm xưa nó sáng lập TUS. Cháu cũng biết nhà họ Khúc là thế gia tài chính, mạng lưới quan hệ của dạng gia tộc như gia tộc bọn cô lớn đến mức người thường không thể nào tưởng tượng được. Dù Khúc Nhạc bị đưa ra nước ngoài từ nhỏ, không thể thừa kế Tập đoàn Hồng Hải, thì với chờ mong của bọn cô, nó cũng có thể học tài chính giống cháu, sau đó vào ngành tài chính. Trứng gà không thể thả ở trong một cái giỏ, chẳng may ngày nào đó Hồng Hải xảy ra chuyện, nhà họ Khúc vẫn còn có đường lui.” Khúc Tòng Tịnh mỉm cười.
“Thì ra Khúc Nhạc chỉ là một đường lui.” Triệu Hàm Như mím môi, giọng nói không lớn, nhưng vẫn có thể nhận ra cô đang kiềm nén tức giận. Thiên tài ở trong mắt cô, chỉ là một vỏ xe phòng hờ ở trong mắt người nhà.
“Cảm thấy không công bằng? Xem ra cháu rất yêu nó. Nếu cháu yêu nó như thế, vì sao dùng dằng với nó nhiều năm, cho đến khi nó tiếp nhận Hồng Hải mới đồng ý ở bên cạnh nó?” Khúc Tòng Tịnh nhìn Triệu Hàm Như bằng ánh mắt dò xét.
Đây không chỉ là nghi ngờ trong lòng Khúc Tòng Giản và Khúc Tòng Tịnh, mà còn là suy đoán ác ý của người ngoài.
Đối với hiểu lầm này, Triệu Hàm Như chưa từng làm sáng tỏ, bởi vì cô cảm thấy không đáng. Nhưng người trước mắt là cô của Khúc Nhạc, anh có thể vì cô mà không tiếc đắc tội người nhà, cô không muốn gây thêm khó khăn cho anh.
“Cháu và Khúc Nhạc ở bên nhau trước khi anh ấy chưa về nước. Khi đó, anh biết cha mình bị bệnh, trong lòng rối loạn, cháu không muốn anh ấy vướng mắc và tiếc nuối về nước. Lúc tiễn anh ấy ở sân bay, bọn cháu xác định quan hệ. Bọn cháu đều nghĩ rằng anh ấy chỉ về nước thăm bệnh, rồi sẽ nhanh chóng quay lại. Không ngờ anh ấy lại tiếp quản Hồng Hải. Bởi vì điều này, bọn cháu xảy ra vài hiểu lầm, tạm chia tay một thời gian.” Triệu Hàm Như giải thích rõ ràng, còn chuyện có tin hay không là chuyện của Khúc Tòng Tịnh.
Khúc Tòng Tịnh như có điều suy nghĩ. Khi đó, Khúc Phong và Lý Tịnh đấu tranh gay gắt. Ngay cả người nhà họ Khúc là bà, cũng không ngờ người không có một chút thế lực như Khúc Nhạc, sẽ nửa đường nhảy ra cạnh tranh, huống chi là Triệu Hàm Như.
“Nó theo đuổi cháu đã nhiều năm, vì sao cháu không đồng ý?” Khúc Tòng Tịnh tiếp tục hỏi, vẻ mặt trở nên hùng hổ dọa người. Bà xem Khúc Nhạc như con trai ruột của mình, tuy anh chưa từng nói có bao nhiêu tủi thân vì chờ đợi tình yêu, nhưng bà vẫn cảm thấy không công bằng cho anh.
“Là do cá nhân cháu. Cháu bị mối tình đầu phản bội, người đó còn hại cháu mất đi cha mẹ. Từ đó, cháu khó mà tin tưởng một ai để bắt đầu một cuộc tình mới. Dù cháu có yêu anh ấy, thì cũng khó mà đáp lại như người bình thường. Nếu không phải anh ấy ở bên cháu nhiều năm, từng chút một thấm vào cuộc sống của cháu, để cháu quen với sự có mặt của anh ấy, thì bọn cháu sẽ không đi đến ngày hôm nay.” Triệu Hàm Như rũ mắt.
Khúc Tòng Tịnh hé đôi môi đỏ mọng. Trước đây, bà và Triển Vân Phong phải trải qua nhiều thăng trầm mới có thể ở bên nhau. Đã nhiều năm rồi, nghe Triệu Hàm Như bình thản bày tỏ cõi lòng, bà có chút xúc động, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại rất nhiều. Không nói tới nhân phẩm của cô như thế nào, chỉ nói tới cô thẳng thắn kể lại quá khứ của mình, đã nói lên thật sự rằng cô rất để ý Khúc Nhạc.