Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 216 : Vội vã

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Khúc Nhạc như cảm giác được nên xoay người, thấy Triệu Hàm Như ngồi trên giường ngẩn người nhìn anh.



Bởi vì ngược sáng nên Triệu Hàm Như không thấy rõ vẻ mặt của Khúc Nhạc, chỉ thấy anh từng bước đi lại gần cô. Đến khi ngồi bên cạnh cô, anh đã khôi phục lại vẻ ung dung săn sóc.



“Dậy khi nào thế?” Khúc Nhạc đưa ly nước1ấm cho Triệu Hàm Như, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên môi cô, kéo dài xuống dưới, chạm nhẹ lên vết bầm, “Anh đi mua thuốc mỡ cho em bôi nhé?”



“Không cần, nhìn thì đáng sợ chứ không hề đau. Là do em chạy bộ 3km nên bắp thịt đau nhức, không cần bôi thuốc mỡ, qua vài ngày là hết rồi.” Cổ họng của8Triệu Hàm Như hơi đau, cô cầm ly nước uống sạch.



“Xin lỗi.” Ngoại trừ đau lòng và áy náy, ánh mắt của anh vẫn trong suốt như ngày thường.



Triệu Hàm Như nheo mắt lại nhìn Khúc Nhạc với vẻ dò xét, “Vì sao xin lỗi? Có phải anh ở trong nước làm chuyện gì có lỗi với em không?”



Lúc nãy Khúc Nhạc quá kỳ lạ, phải nói là2trong khoảng thời gian này anh luôn có gì đó khác thường, thậm chí cách màn hình, cô cũng có thể cảm giác được anh không yên lòng.



Hô hấp Khúc Nhạc chậm lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lắc đầu, “Sao có thể chứ?”



Lại nữa rồi! Phản ứng giống hệt như lúc gọi video! Trong lòng Triệu Hàm Như căng thẳng, lần này không buông tha4anh một cách đơn giản nữa, “Khúc Nhạc, chúng ta nói chuyện đi.”



Cơ thể Khúc Nhạc cứng đờ, vẻ mặt vẫn dịu dàng, dùng vẻ ngoài bình thản che giấu sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, “Em muốn nói chuyện gì?”



“Nói vì sao gần đây anh lại khác thường như vậy?” Triệu Hàm Như nghiêm túc nói, môi mím lại, hiển nhiên là muốn hỏi tới cùng, mấy lần trước đều bị Khúc Nhạc tránh nặng tìm nhẹ che giấu, lần này cô tuyệt đối sẽ không để anh tùy ý bỏ qua nữa.



Khúc Nhạc im lặng không nói, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ có chút lạnh.


Có điều, dù Khúc Nhạc vô cùng cố gắng che giấu, Triệu Hàm Như vẫn phát hiện ở trong góc cô không nhìn thấy, anh sẽ toát ra vẻ nôn nóng, giống như đang sợ hãi tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ.



Nhìn anh một ngày gọi điện thoại mấy lần giục người ta chứng minh giấy tờ, cô cảm thấy rất khó hiểu. Anh gấp như vậy, chẳng lẽ sợ cô hủy hôn?



“Anh không cần về nước bàn giao công việc sao?” Triệu Hàm Như húp canh, nhìn Khúc Nhạc đang lật xem thực đơn. Từ hôm anh vội vàng ra nước ngoài tới bây giờ, anh vẫn chưa trở về nước lần nào. Anh là một người rất có trách nhiệm, theo lý thuyết sẽ không bỏ gánh giữa chừng như vậy. Huống chi, Tập đoàn Hồng Hải không giống công ty nhỏ lúc trước anh sáng lập, chỉ cần ủy thác cho luật sư là có thể ổn định mọi chuyện. Anh không tự mình về nước bàn giao tài sản, về tình về lý đều không thích hợp.



“Không gấp, chờ chúng ta kết hôn rồi lại nói.” Ngón tay đang lật thực đơn của Khúc Nhạc hơi dừng lại, anh nhìn cô cười cười.



“Anh sợ em chạy à?” Trong lòng Triệu Hàm Như nổi lên sự ngọt ngào. Cô biết ở trong lòng Khúc Nhạc, không có chuyện nào quan trọng hơn cô.



“Sợ.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, lại cúi đầu.



Triệu Hàm Như đột nhiên cảm thấy ăn không ngon. Mấy ngày nay, Khúc Nhạc tốt với cô đến mức cô không chịu nổi. Bình thường anh vốn tốt với cô rồi, nhưng vẫn cho cô một không gian riêng. Còn bây giờ, hình như anh xem cô là trung tâm của cuộc sống, chặt chẽ chú ý từng lời nói hành động của cô. Ngay cả lúc cô đi vệ sinh, anh cũng đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm, như sợ không tìm thấy cô vậy.



Chẳng lẽ cô làm cho anh không có cảm giác an toàn?



Triệu Hàm Như nghiêng đầu nhìn Khúc Nhạc. Nghe nói có rất nhiều bà chủ gia đình có loại tâm tình lo được lo mất này, là do thoát ly xã hội lâu quá, cả ngày ngây người ở nhà không có gì làm, nên sinh ra cảm giác nguy cơ. Không ngờ anh cũng sẽ như vậy, là vì chênh lệch giữa tổng giám đốc Hồng Hải và người đàn ông của gia đình lớn như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển sao?



“Hay là anh đến công ty em làm đi?” Triệu Hàm Như mặt dày nói.



Khúc Nhạc ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Như, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói vậy.



“Ý em là chúng ta có thể giống như trước đây, lần trước cũng có nói công ty gia đình rồi mà.” Triệu Hàm Như cười gượng, vẻ mặt xấu hổ. Anh sẽ không cảm thấy cô đang nhục nhã anh chứ?