Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 215 : Không khống chế được

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Đừng suy nghĩ lung tung!” Khúc Nhạc cười cười đứng lên, nhưng vẫn không dừng động tác mát xa chân Triệu Hàm Như lại.



“Anh đừng mát xa nữa, em không có đau như em nói.” Triệu Hàm Như đè tay Khúc Nhạc, tràn1đầy phấn khởi tiếp tục suy nghĩ miên man, “Em đột nhiên nghĩ đến chuyện ba mẹ anh không vừa ý em, một ngày nào đó sẽ quăng chi phiếu vào mặt em, cao ngạo lạnh lùng nói cô muốn bao nhiêu tiền8mới đồng ý rời khỏi con trai tôi… diễn giống như trong tivi vậy…”



Tưởng tượng ra hình ảnh này, Triệu Hàm Như vui vẻ ngã xuống giường, “Em phải kiếm nhiều tiền hơn nữa. Lúc đó, em sẽ quăng lại một tờ chi2phiếu, hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý cho em ở bên anh.”



Ý nghĩ ngây thơ này khiến cho Triệu Hàm Như cười tít mắt. Còn Khúc Nhạc thì làm thế nào cũng cười không nổi.



“Làm sao vậy?” Triệu Hàm4Như ngừng cười, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Khúc Nhạc, ngượng ngùng nói: “Em chỉ đùa thôi…”



“Ừ, anh biết.” Khúc Nhạc gật đầu, rũ mắt che giấu vẻ chán nản.



“Anh sao vậy? Ba mẹ anh phản đối nhiều lắm hả?” Triệu Hàm Như dè dặt hỏi. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Khúc Nhạc là lạ. Tuy anh không nói gì, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có liên quan đến cô, bị cha mẹ chồng tương lai ghét là một chuyện tổn thương lòng tự ái.



“Không đâu. Em tốt như vậy mà.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào lòng, ôm thật chặt cô, nhắm mắt giấu đi tuyệt vọng.



Hình như anh đã dùng hết sức lực toàn thân để ôm cô, khiến cô đau đớn, nhưng cô lại cắn môi nhịn, không dám giãy giụa. Anh chưa từng khác thường thế này, anh luôn độc lập, dù cha mẹ chồng tương lai có phản đối, thì anh cũng sẽ không áp lực thế này. Cô vòng tay ôm anh, đè nén nghi ngờ trong lòng.



“Hàm Như.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, ánh mắt thâm trầm giống như vòng xoáy màu đen sôi trào khiến người ta xem không hiểu cảm xúc bên trong.



“Sao thế?”



Ánh mắt của Khúc Nhạc khiến lòng Triệu Hàm Như run lên. Cô vỗ nhẹ lưng anh để trấn an. Cô không biết anh khổ sở vì chuyện gì, điều cô có thể làm chính là hoàn toàn ủng hộ cho anh.



Giây tiếp theo, cô bị anh đè xuống giường.



Trong mắt cô lướt qua vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như nước chứa đầy tin tưởng.
Khúc Nhạc cứng người ôm Triệu Hàm Như, hô hấp của cô dần đều đặn. Cô đã chìm vào giấc mộng, nhưng anh vẫn trằn trọc.



Anh hận mình mất khống chế. Vậy mà, dù anh có tổn thương cô, thì cô vẫn như cũ tin tưởng anh.



Đồng thời, anh cũng vô cùng hận mình đã phụ sự tin tưởng của cô, kiên quyết giấu cô sự thật.



Ôm thật chặt cánh tay cô. Đúng là anh đang sợ, cô càng tin tưởng anh, thì lúc biết được sự thật, cô sẽ càng hận anh.



Đâu thể lừa cô được cả đời, cô không phải đứa ngốc dễ lừa, mà chuyện này lại có nhều người biết như vậy, anh không có khả năng khiến tất cả bọn họ câm miệng.



Chuyện năm đó giống như một thanh kiếm sắt bén treo trên đỉnh đầu anh, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào khiến cho đầu và thân anh mỗi thứ một nơi.



Anh không phải là một người có lòng tham, anh không mong gì nhiều, anh chỉ cần có cô mà thôi. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, nhưng thời gian hai người thật sự nói yêu nhau lại mới hơn một năm. Một khoảng thời gian ngắn ngủi, trải qua rất nhiều gập gềnh, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại nổi lên. Anh có chút nghi ngờ ông trời cố ý cản trở hai người bọn họ ở bên nhau.



Dù ông trời có cố ý cản trở thì sao? Anh sẽ không buông tay!



Ánh mắt của anh hung ác nham hiểm, đè mạnh cánh tay, ôm chặt cô vào lòng.



Triệu Hàm Như bị siết không thở nổi, cau mày hừ vài tiếng, Khúc Nhạc mới hồi hồn buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi. Đây là cô gái của anh, cô gái duy nhất anh yêu. Dù cô có hận anh cả đời, thì anh cũng tuyệt đối không buông tay.



Triệu Hàm Như tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như bị xe tải nghiền ép, không chỉ nghiền ép một lần, nhất định là nghiền ép qua lại nhiều lần, đau đến mức há mồm thở dốc cũng cảm thấy sốc hông, đành phải chậm rãi hít hở từng ngụm nhỏ.



Vị trí bên cạnh không còn độ ấm, chắc là Khúc Nhạc đã thức dậy lâu rồi. Triệu Hàm Như quay sang bên cạnh, trước cửa sổ sát đất, một bóng người tao nhã đưa lưng về phía cô.



Anh đứng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người quanh quẩn hơi thở yếu đuối tuyệt vọng. Cô siết chặt tấm chăn, nhíu chặt mày nhìn anh.