Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 214 : Cảm giác dùng tiền đập người
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Nói không chừng Triệu Hàm Như còn nể tình chị em?
Rõ ràng là chị em họ máu mủ, vì sao Triệu Tuyết Như cứ phải đối nghịch với Triệu Hàm Như? Không biết lợi dụng tài nguyên tốt này, cô ả có ngu hay không vậy? Trình Cánh đảo mắt, định mở miệng làm hòa. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đầu óc Triệu Tuyết Như hỏng, chứ không phải đầu1óc của anh ta.
Anh ta còn chưa kịp nói, Triệu Hàm Như đã lên tiếng: “Triệu Tuyết Như cho anh bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh gấp đôi và ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chỉ cần anh bỏ Triệu Tuyết Như.”
Ai cũng không ngờ Triệu Hàm Như đào góc tường Triệu Tuyết Như ngay trước mặt cô ả, lại còn đào một cách đơn giản thô bạo như8vậy, khiến người ta khó có thể từ chối, ngay cả Trình Cánh cũng ngây người.
“Trình Cánh, tôi thấy anh là một người thông minh. Nghệ sĩ hạng ba như Triệu Tuyết Như có thể mang cho anh bao nhiêu tiền? Nếu tôi nhớ không lầm, lương của người đại diện được tính theo phần trăm thu nhập của nghệ sĩ, giá trị con người của nghệ sĩ càng cao thì thu2nhập của người đại diện càng nhiều. Trước đây, nếu không phải Lâm Uyển Phân bị cha con Triệu Tuyết Như hãm hại, thì với xuất thân của cô ta, cô ta sẽ không hạ mình làm người đại diện của Triệu Tuyết Như. Anh ra giá đi, tôi sẽ thỏa mãn anh. Hơn nữa, tôi sẽ làm anh được tốt hơn khi theo Triệu Tuyết Như.”
Triệu Hàm Như nở nụ cười4tàn nhẫn, đâu còn là tiểu bạch hoa ngây thơ năm xưa, rõ ràng là một nữ phụ độc ác.
Triệu Tuyết Như tức giận ôm ngực thở mạnh, nói không ra lời, vẻ xấu hổ và giận dữ đan xen trên mặt, trông giống tiểu bạch hoa bị chèn ép. Thế sự khôn lường, tiểu bạch hoa và nữ phụ độc ác năm nào đã bị đổi vai.
Đáng tiếc, cuộc đời rất thực tế, người bên cạnh Triệu Tuyết Như đều đắm chìm trong khiếp sợ và do dự, không một ai lo lắng cho cô ta.
Trình Cánh lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm nên hồi hồn trước nhất. Anh ta đảo mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Hàm Như không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người bọn họ, tiếp tục thô bạo mà đào góc tường: “Không chỉ có Trình Cánh, mà còn cả nhóm thư ký mấy người nữa. Nếu đồng ý bỏ Triệu Tuyết Như, tôi sẽ trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Hơn nữa, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho mấy người làm việc với nghệ sĩ hot hơn Triệu Tuyết Như. Đừng nghi ngờ năng lực của tôi. Mọi người có biết Đỗ Như Tùng và công ty Trung Thiên không? Tôi là đại cổ đông của công ty đó.”
“Đau, không chỉ có đau, còn có nhức nữa. Anh xoa nhẹ thôi!” Triệu Hàm Như la oai oái.
“Đừng la hét như vậy!” Khúc Nhạc tức giận vỗ nhẹ Triệu Hàm Như. Giọng của cô vốn ngọt ngào nũng nịu, hét như vậy nghe vô cùng mờ ám.
“Em đau thật mà… Vốn định chơi Triệu Tuyết Như thêm mấy năm nữa, nhưng bây giờ phải đánh chị ta về nguyên hình…” Vẻ mặt Triệu Hàm Như uất ức, nhe răng trợn mắt chịu đựng cơn đau.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như nhịn không được thấp thỏm hỏi, “Anh không hỏi em vì sao à?”
“Vì sao?” Khúc Nhạc hỏi lại theo ý Triệu Hàm Như. Hình như anh đoán được câu trả lời của cô sẽ rất vô nghĩa, nên không có vẻ muốn nghe.
“Bởi vì ánh mắt chị ta nhìn anh rất lạ!” Triệu Hàm Như khó chịu nói.
Quả nhiên...
Khúc Nhạc cảm thấy buồn cười, “Ánh mắt của em kém như vậy sao? Em sẽ yêu loại đàn ông thích người như Triệu Tuyết Như à?”
“Đừng có mượn chuyện dát vàng lên mặt mình! Cô ta thích nhất là cướp đồ của em. Cái gì em cũng nhịn được, chỉ có anh là không thể. Nếu em sớm biết cô ta có ý đồ với anh, thì em đã lấy tiền đập chết cô ta lâu rồi.” Triệu Hàm Như liếc Khúc Nhạc.