Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 213 : Mèo vờn chuột
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Thấy Khúc Nhạc im lặng, Tạ Doãn không dám nhiều lời. Cảm giác đè ép trên người anh Khúc ngày càng mạnh mẽ, cũng chỉ có Boss mới có thể thích ứng với loại đàn ông ưu việt này.
“Anh Khúc, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước nhé?” Tạ Doãn thật sự chịu không nổi bầu không khí lạ lùng này nữa.1Chạy trên máy chạy bộ, cô không đổ một giọt mồ hôi. Nhưng khi đứng trước mặt Khúc Nhạc, cô lại toát mồ hôi lạnh cả người. Nếu còn tiếp tục ở lại thì sẽ bị cảm lạnh mất, Tạ Doãn đành phải dè dặt đề nghị đi trước.
Khúc Nhạc vuốt nhẹ cằm, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tạ Doãn như được đại xá, không8nói hai lời, lập tức đưa thẻ phòng của Triệu Hàm Như cho Khúc Nhạc, “Đây là thẻ mở cửa phòng của Boss.”
Demy cau mày, không muốn vứt bỏ trách nhiệm công việc của mình. Tạ Doãn vội kéo cô ấy đi, nhỏ giọng nói: “Cô còn ngại bóng đèn không đủ sáng sao? Cô được anh Khúc mời tới, anh ấy ở đây, Boss có2thể xảy ra chuyện gì?”
Lúc Triệu Hàm Như đi ra thì thấy Khúc Nhạc đang nhíu mày đứng trong góc phòng xem điện thoại, hình như có chuyện gì đó làm khó anh. Dù như vậy, anh vẫn đẹp trai một cách kỳ lạ.
Cô thở hắt một hơi. Mỗi lần nhìn chiếc áo sơ mi phẳng phiu trên người anh, cô đều có xúc động muốn4gỡ nút áo của anh ra.
Mà cô quả thật đã làm như vậy.
Khúc Nhạc ngẩng đầu, Triệu Hàm Như nhào vào lòng anh, không nói lời nào đã hôn lên môi anh.
Anh vòng hai tay ôm cô, hôn sâu hơn. Lúc này, anh ôm cô vào lòng, có cảm giác bình tĩnh kiên định, ngay cả linh hồn cũng trở nên thỏa mãn.
Triệu Hàm Như luôn như vậy, chỉ phụ trách châm lửa, không phụ trách dập lửa. Thấy Khúc Nhạc động tình, cô bối rối đẩy anh ra, “Ở đây là phòng tập thể hình.”
“Về phòng đi!” Khúc Nhạc rũ mắt, khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói khàn khàn.
Lúc đầu Trương Gia cũng là như vậy. Hắn ta không hề yêu cô ả, nhưng vẫn không chịu nổi mê hoặc mà ngủ với cô ả.
Cô ả không cầu mong ở bên Khúc Nhạc lâu dài, chỉ cầu mong một đêm bên nhau ngắn ngủi, như vậy cũng đủ kích thích Triệu Hàm Như rồi. Nhìn Triệu Hàm Như có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát, nếu không trước đây cô đã chẳng kiên quyết bỏ Trương Gia đi ra nước ngoài.
Ánh mắt Khúc Nhạc lướt qua người Triệu Tuyết Như, dừng lại trên gáy Triệu Hàm Như, từ lạnh lẽo trở nên cưng chiều dung túng, “Đi thôi, khó khăn lắm anh mới đến đây một chuyến, sao em lại lãng phí thời gian cho người như vậy?”
Khúc Nhạc ghét Triệu Tuyết Như, sẽ không lãng phí thời gian cho cô ta. Đối phó với loại người như cô ta hoàn toàn không cần tự anh ra tay. Có điều, mấy năm qua, Triệu Hàm Như rất hưởng thụ cảm giác chơi đùa cô ta, nên anh mới buông thả, để cô ta vênh váo như bây giờ.
“Ai bảo em có một người chị tốt chứ? Em không trêu chọc chị ta, nhưng chị ta lại ba lần bốn lượt tới trêu chọc em.” Triệu Hàm Như nhìn chằm chằm Triệu Tuyết Như, ánh mắt tràn đầy ác ý tàn nhẫn, hệt như một con mèo quá buồn chán nên nuôi một con chuột để chơi, đôi lúc cho nó một cái tát, nhưng lại không giết chết nó.
Triệu Hàm Như từ từ đứng dậy, bởi vì bắp thịt đau nhức nên môi cô hơi nhếch lên. Khúc Nhạc nhanh chóng bước lên ôm cô vào lòng, mặc cô dựa vào người anh.
“Anh là Trình Cánh?” Triệu Hàm Như nhìn Trình Cánh đang đỡ Triệu Tuyết Như, ra vẻ lo lắng cho cô ta.
“Đúng vậy.” Trình Cánh nhìn lại Triệu Hàm Như, ánh mắt nghiền ngẫm, đây không phải là một cô gái đơn giản.
Anh ta nghe tiếng Khúc Nhạc lâu rồi. Anh là một mặt trận mà Triệu Tuyết Như đánh mãi không được, nhưng lại hóa thành ngón tay mềm ở trong tay Triệu Hàm Như.
Người này có thể thuần phục vị tổng giám đốc có tác phong lạnh lùng cứng rắn của Tập đoàn Hồng Hải, e rằng nghệ sĩ nhà anh ta hoàn toàn không có phần thắng trước đối thủ như vậy.
Không phải anh ta đề cao chí khí của người khác, hạ thấp uy phong của mình. Anh ta lăn lộn trong giới giải trí lâu rồi, hiểu được cái gọi là biết nhìn thời thế. Tướng mạo, tâm cơ thủ đoạn, tài lực của Triệu Tuyết Như đều không bằng người ta. Ngoại trừ da mặt dày, cô ta không có điểm nào thắng được Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như kéo dài lâu như vậy, không hành hạ Triệu Tuyết Như thành đống rác, đúng là lương thiện đến mức ngay cả anh ta cũng muốn cảm động chảy nước mắt.