Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 226 : Uy hiếp

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“BOSS, ngài Thomson tổng giám đốc Nice muốn gặp cô. Tôi đã từ chối mấy lần rồi, nhưng lần này ông ta rất kiên quyết, đang chờ ở bên ngoài, có lẽ không gặp được cô sẽ không đi.” Tạ Doãn bất đắc dĩ báo cáo.



Trần Hàm Như ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, nhìn đồng hồ trên tay, mở miệng, “Cho ông ta năm phút.”



Thomson là một người đàn ông trung niên bụng phệ, luôn tính toán khôn ngoan nhưng giờ vẻ mặt đầy lo lắng, Trần Hàm Như điên cuồng đẩy công ty sản xuất ô1tô hằng trăm năm vào đường cùng, cổ phiếu của Nice tụt giảm mỗi ngày. Nếu cứ tiếp tục như thế, uy tín của bọn họ sẽ chẳng còn gì. Bây giờ ban giám đốc quỷ quyệt kia có lẽ đang bàn bạc đẩy hết trách nhiệm lên người ông ta.



Ông ta dùng khăn tay lau mồ hôi, lòng nặng trĩu. Ông ta nhất định phải ngăn được cơn sóng dữ này trước khi ban giám đốc ra quyết định.



“Giảm nhiệt độ phòng xuống, hình như vị khách của cúng ta hơi nóng.”



Thomson ngẩng đầu, nhìn thấy một8cô gái Trung Quốc mặc áo đen môi đỏ đứng ở cửa, cười như không cười nhìn ông ta, dặn dò trợ lý bên cạnh. Ông ta không khỏi hơi xấu hổ, nơi này mở nhiệt độ vừa phải, sự lo lắng trong lòng ông ta đâu phải bật máy lạnh là có thể giảm bớt.



“Cô Triệu,“ Thomson cố gắng nặn ra nụ cười, tiến lên, đang định khách sáo nói vài câu, lại bị cô giơ tay chặn lại.



“Tôi rất bận, đừng nói những thứ không liên quan, ông đến có ý gì? Nói thẳng đi.”



“Cô Triệu,2công ty Nice chúng tôi là một công ty rất có tiềm lực, lần này đưa ra quyết sách sai lầm là lỗi khó bỏ qua, nhưng dù sao cũng không đến mức phải phá sản, mong cô cho chúng tôi một cơ hội. Chúng tôi nhất định sẽ khiến cô ngạc nhiên.” Thomson lấy một chồng tài liệu từ trong túi hồ sơ, “Cô có thể xem qua, đây là kế hoạch của chúng tôi, chỉ cần cho chúng tôi thêm chút thời gian...”



“Tại sao tôi phải cho các ông thêm thời gian?” Cô cười, học theo4đám thương nhân khôn khéo và ngạo mạn kia.



Thomson nghẹn lời, nếu cô ta đã nói vậy, cho dù nói gì cũng vô ích.
“Triệu tổng, làm sao bây giờ?” Hà Kình Thu hơi luống cuống, “Có cần tìm Lý đổng?”



“Còn tìm Lý đổng gì nữa, cô ta hiện giờ đã là Bồ tát sang sông, tự thân còn khó đảm bảo, bị chính con mình chỉnh đốn, đến cửa chính Tập đoàn Hồng Hải còn không bước vào được, anh cho rằng cô ta còn có tài cán gì. Những người hôm nay đến có khi chính là do Khúc Nhạc gọi đến gây phiền phức!” Triệu Minh Vĩ hung hăn đấm lên mặt bàn. Khúc Nhạc từ trước đến nay rất để ý Triệu Hàm Như, bây giờ hai người bọn họ không thể ở cùng nhau nữa, liền kích động khắp nơi phát hỏa lên người khác.



Năm đó nhổ cỏ không trừ gốc, quả nhiên để lại mối họa lớn, nghiệt chủng của Triệu Minh Hoành và Tống Du dường như mặt nào cũng hơn con gái ông ta, ngay cả việc dụ dỗ đàn ông cũng thế. Nnếu như không phải do Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc để ý đến Triệu thị nhỏ nhoi như bọn họ làm gì.



“Không phải Khúc tổng của Tập đoàn Hồng Hai, là Thomson của Nice đã báo các vấn đề sai phạm của công ty chúng ta.” Hà Kình Thu sau khi nhận điện thoại, cười khổ nhìn Triệu Minh Vĩ, không ai có thể hiểu rõ cách hoạt động của bọn họ hơn đối tác lâu năm kia.



“Là bọn họ!” Triệu Minh Vĩ choáng váng, “Vì sao?”



“Triệu tổng, bây giờ không phải là lúc điều tra ngọn nguồn vấn đề, hai công ty chúng ta đã làm việc nhiều năm như thế có rất nhiều vấn đề được che giấu, có rất nhiều thứ bình thường khó tra ra. Nhưng bây giờ Nice đã báo án, nhất định đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta nên nghĩ cách ứng phó thì tốt hơn...” Hà Kình Thu vội vàng nói.



“Không cần ứng phó.” Triệu Minh Vĩ vừa biết là do công ty Nice giở trò, ngược lại rất bình tĩnh, vững vàng ngồi xuống ghế “Nếu như chỉ là một công ty ở tận Mỹ muốn tạo áp lực đến đại lục, thì không cần quá lo lắng. Bọn họ không có năng lực lớn như thế, một công ty nước ngoài tưởng rằng có thể kéo chúng ta xuống? Sấm to mưa nhỏ, những chuyện tôi đã làm nếu thực sự muốn điều tra, không biết sẽ lôi ra bao nhiêu người, bọn họ sẽ không dám tra đâu.”



Triệu Minh Vĩ bình chân như vại gõ mặt bàn, “Cứ để họ điều tra, con người tôi tuân thủ pháp luật là một công dân tốt, nhất định sẽ phối hợp với các bên, biết gì nói đấy.”



Không nói đến những chuyện mấy năm gần đây, chỉ riêng việc mưu hại Triệu Minh Hoành và Tống Du năm đó, nếu như không có mấy người ngồi ghế cao kia ngầm đồng ý phối hợp, thì ông ta có thể làm được gì chứ. Bây giờ vật đổi sao dời, bọn họ từng người thăng quan tiến chức, phát tài, dựa vào cái gì mình ông ta phải chịu hết tội?



Bình thường nếu không gây sự với ông ta thì không sao, nhưng nếu quả thực muốn chọc vào ông ta, thì cùng lắm cá chết lưới rách, ông ta sẽ nói ra chuyện năm đó, xem ai có thể chiếm được lợi.