Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 230 : Thăm người thân
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Tạ Doãn cười không ngậm miệng lại được: “BOSS, đây là tin tức ạ, đương nhiên là mọi người đều có thể nhìn thấy, hẳn là cả thế giới đều nhìn được rồi. Anh Khúc tỏ tình trước giờ đều rất kiêu ngạo. Lúc1đó chị đột nhiên hủy bỏ hôn lễ, có phải vì chê hôn lễ quá mức đơn giản không?”
Triệu Hàm Như nghẹn lời. Quả thực cô đã từng phàn nàn chuyện này với Khúc Nhạc, chẳng lẽ anh mua hòn đảo này thật ư?8Chẳng lẽ thật sự muốn tặng cho cô ư?
Tạ Doãn hâm mộ nói: “Hòn đảo này đẹp thật đó, biển xanh cát trắng, rừng dừa lượn quanh, lại còn hình trái tim nữa, nếu cử hành hôn lễ ở đây thì chắc chắn là2vô cùng lãng mạn. Có điều nếu muốn xây dựng cơ sở vật chất ở đây thì kiểu gì cũng phải tốn một năm, hôn lễ của hai người lại bị lùi lại...”
Triệu Hàm Như khẽ rung động, trong khoảnh khắc, lòng cô thật4sự đã bị khung cảnh Tạ Doãn miêu tả làm rung rinh, hôn lễ như thế quả thật chính là mơ ước một thời của cô.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện thời thiếu nữ, nhớ tới sự chở che vô bờ bố mẹ đã dành cho cô, cô lập tức tỉnh táo lại: “Được rồi, tin này chỉ là tin đồn trên mạng thôi, hoàn toàn chưa được chứng thực, chúng ta đừng tự mình đa tình như thế. Dù anh ấy có mua hòn đảo này thật thì cũng chưa hẳn là vì chị.” Triệu Hàm Như hừ lạnh một tiếng, mang chút vẻ ghen tuông.
“Không phải chị thì còn có thể là ai được chứ? Trên mạng không phải đã nói rồi sao, mua cho bạn gái đã yêu nhiều năm.” Tạ Doãn cảm thấy chuyện này quả thực rất giống chuyện Khúc Nhạc sẽ làm.
“Nói không chừng Tập đoàn Hồng Hải mua để xây khách sạn, khai thác du lịch nhưng lại bị đám phóng viên nhàm chán kia đọc nhầm ấy chứ. Đám phóng viên ấy vì lượt view mà tin gì cũng bịa ra được.” Triệu Hàm Như cắn răng, thật ra lòng cô cũng hiểu rằng đến tám - chín mươi phần trăm chuyện anh mua đảo là sự thật. Nhưng nếu quả thật cô ngốc đến mức gọi điện thoại chất vấn, anh nhất định sẽ tỏ vẻ vô tội tung ra cái cớ như vậy.
Người này thật là quá gian trá, ngoài mặt thì đồng ý không tạo bất kỳ áp lực nào cho cô, nhưng thật tế lại dùng cách này tạo áp lực vô hình. Nếu như anh không tận lực thả tin phong thanh thì sao trên mạng lại truyền nhau video tin tức như vậy được? Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người quen bọn họ đều không tin bọn họ đã chia tay, lại còn cho rằng bọn họ sắp có chuyện vui, nói không chừng sắp đến tận nơi chúc mừng bọn họ ấy chứ.
Tạ Doãn cảm thấy BOSS nhà mình đúng là một người phụ nữ khó chiều. Khúc Nhạc móc tim móc phổi vì cô đến mức này rồi, đổi lại là phụ nữ bình thường thì đã cảm động đến rơi nước mắt từ lâu rồi, còn Triệu Hàm Như thì vẫn ở đây nghiến răng nghiến lợi, cứ như mình phải chịu oan ức lắm ấy.
“Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi sẽ đi Chicago một chuyến.” Triệu Hàm Như ngắm nhìn phía trước, đáy mắt xuất hiện chút hoang mang.
Tống Cẩn vẫn luôn ở lại Chicago, vẫn vui vẻ kinh doanh văn phòng luật của mình. Nhưng hàng năm, bà đều sẽ tự thưởng một kỳ nghỉ nhỏ cho mình, tới New York ở với Triệu Hàm Như ở một thời gian. Dù sao, hai người bọn họ cũng là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này.
Hai người cũng đã sớm chuyển từ nhìn nhau không vừa mắt thành trong lòng không muốn xa rời nhau. Triệu Hàm Như nhìn thấy hình bóng của mẹ từ trên người bà. Mà Tống Cẩn cũng thấy được từ trên người Triệu Hàm Như hình dáng của đứa con gái mà mình không có duyên giữ được. Mặc dù không phải mẹ con ruột rà, nhưng tình cảm của hai người mấy năm nay đã không hề khác gì mẹ con.
Mỗi khi Triệu Hàm Như muộn phiền, khó mà quyết đoán, cô sẽ xin sự giúp đỡ từ dì. Cho dù chỉ là trò chuyện với bà thôi, cô cũng được an ủi rồi.
“Mẹ của anh ấy đã hại chết bố mẹ cháu, nếu cháu ở bên anh ấy thì tâm nguyện cố gắng báo thù nhiều năm như vậy của cháu chẳng phải thành truyện cười hay sao?” Triệu Hàm Như ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, mái tóc rối bù, vẻ mặt mông lung.
Triệu Hàm Như nhắm lại mắt, cố gắng đè nén ở cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng: “Để cháu suy nghĩ cho kỹ chút ạ.”
Mà trên thực tế, Triệu Hàm Như hoàn toàn không có cơ hội suy nghĩ cho kỹ.
Sân bay người đến người đi tấp nập, cô nắm thật chặt vali hành lý, hoài nghi mình có hoa mắt hay không, sao mà vừa mới xuống máy bay đã trùng hợp gặp anh như vậy được chứ.
“Đã lâu không gặp.” Anh vẫn giữ bộ dáng nhẹ như mấy gió ấy, dường như lại quay về thời điểm hai người còn là bạn tốt lúc trước.
Nhất định là Tống Cẩn đã mật báo với anh. Cô cắn môi dưới. Không hổ là Khúc Nhạc, mỗi bước đi của cô đều tính toán chuẩn như vậy, vậy mà lại nghĩ đến tới sân bay đón cô.
“Đừng cắn môi.” Anh khẽ nhíu mày, mặc dù biết đây là thói quen nhỏ của cô, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ máu me đầm đìa lần trước của cô, trong lòng liền không thoải mái.
“Mắc mớ gì tới anh?” Cô không tình nguyện lầm bầm một câu, nhưng cũng không dám tiếp tục tùy tiện cắn môi nữa.
“Đi thôi!” anh cực kỳ tự nhiên đón hành lý trong tay cô, thái độ giống thật mà là giả làm cô vô cùng hoang mang, giống như hai người chưa hề chia xa, lại giống như hai người lại trở về vị trí bạn tốt.
Rốt cuộc bây giờ bọn đang là gì của nhau đây?
“Tại sao em phải đi cùng anh?” Cô tránh sang một bên. Cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng chuyện tương lai mà anh đã hùng hổ dọa người như vậy rồi.
“Đừng làm rộn.” Anh không hề cảm thấy mình ngang ngược, tay hơi dùng sức ôm bả vai cô, không cho cô giãy giụa.
“Nhưng chúng ta đã chia tay!” Cô nhỏ giọng trách móc.
Lúc này, Khúc Nhạc không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô. Cái lạnh thấu xương trong mắt anh khiến cô sửng sốt, không dám tiếp tục giãy giụa nữa, ngây ra để mặc anh ôm.
Tạ Doãn và Demy lái xe đến sân bay đón, nhìn thấy Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như hiển nhiên vẫn còn đang cáu kỉnh đi ra. Cả hai đều lập tức kinh ngạc, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường vì dù có như thế nào thì hai người này cũng không thể thật sự chia tay, chỉ là vốn tưởng rằng hành trình lần này là thăm người thân, bây giờ lại thành hành trình nối lại tình cũ.