Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 231 : Đau
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Anh buông em ra!” Triệu Hàm Như oán hận mở miệng.
Da mặt Khúc Nhạc cũng dày như tường thành, không chỉ theo cô lên xe mà còn kéo cô ngồi vào ghế sau.
“Không buông.” Khúc Nhạc ôm chặt cô, ánh mắt sắc bén bức người, hoàn toàn không để ý Tạ Doãn và Demy ngồi ghế trước lúng túng cỡ nào.
“Anh!” Triệu Hàm Như quyết định phải tỏ ra chút khí thế, cô trợn mắt lườm anh một cái, đang định nói gì đó...
Ai ngờ tay của anh1lại thừa dịp cô không chú ý, lặng lẽ vén vạt áo sơmi của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô.
“Ưm…” Triệu Hàm Như như bị điện giật, đầu óc trống rỗng, tất cả cảm giác đều tập trung ở nơi ngón tay anh đang vuốt ve, tiếng rên khẽ vì mất đi khống chế khiến cô đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không sinh ra chút sức lực nào để chống cự.
“Mau buông tay!” Cô đưa tay bắt tay anh lại, dáng vẻ giả bộ hung8ác, thoạt nhìn không hề có sức thuyết phục chút nào.
“Không buông.” Anh vẫn nói câu ấy, ánh mắt sáng rực nhìn cô, đôi mắt thâm trầm giống như muốn thiêu đốt cô.
Cô bị vây trong lồng ngực anh, không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cắn môi.” Anh cau mày, anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ cắn môi của cô.
Thấy cảnh cáo vô hiệu, anh dứt khoát2cúi đầu, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, khẽ liếm vết cắn trên môi cô.
Tạ Doãn và Demy ngồi ghế trước đã xấu hổ đến đờ người ra. Quả nhiên là lâu ngày gặp lại, tình cảm thể hiện vô cùng nóng bỏng. Tình cảm của hai người bọn họ lúc trước tuy tốt, nhưng vẫn có thể kiềm chế đôi chút trước mặt bọn cô, nào có coi như chốn không người mà trực tiếp thân mật ở trong xe như vậy chứ.
Chân cô run4đến mức gần như là được anh bế xuống xe. Anh đã hiểu cô quá rõ, ở trước mặt anh, cô bị thua tơi bời, hoàn toàn không có bất kỳ chút sức kháng cự nào.
Cái lạnh thấu da ngoài xe khiến Triệu Hàm Như giật mình, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn vẻ mặt đỏ bừng bối rối của Demy và Tạ Doãn, cô lập tức xoay người rời đi, trong lòng vừa thẹn vừa giận, đạp mạnh anh một cước: “Đây là nhà em, anh đừng có vào theo!”
Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi? Khúc Nhạc nhìn bụng dưới của cô vài lần, càng chột dạ hơn, nếu thật sự là do vừa rồi anh không biết nặng nhẹ mà làm thương cô, anh còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa.
“Ngoan, để anh xem thử.” Anh càng nghĩ càng không yên lòng, muốn vén lên đồ của cô xem thử...
“Anh đừng chạm vào em!” Cô khóc nức nở, đau đớn và sự xấu hổ giận dữ vừa rồi kết hợp lại thành sức mạnh bùng nổ, dọa anh phải giơ tay đầu hàng.
“Anh không chạm vào, anh không chạm vào...” Khúc Nhạc đã sốt ruột như sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn không quên dịu dàng vuốt tóc an ủi cô: “Không sao, không sao đâu, chúng ta đợi xe cứu thương, xe sẽ tới ngay thôi, đừng sợ, đừng sợ...”
Triệu Hàm Như tàn nhẫn cắn anh một nhát, nhưng lại phát hiện khi đau tới tột độ, ngay cả sức cắn người cũng không còn.
“Gọi điện thoại cho Giản Lịch.” Cô nhả răng ra, nhìn hai hàng dấu răng in sâu trên tay anh đã thành màu xanh tím, sự phẫn nộ trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Lúc này, cô mới không tình nguyện mở miệng.
“Gọi cho anh ta làm cái gì?” Khúc Nhạc lập tức nhíu mày, ở sâu trong lòng anh cực kì không muốn gọi điện thoại cho tình địch tiềm ẩn này. Cô đã đau đến như thế rồi mà còn nhớ đến anh ta...
Cô chịu không nổi mà gào lên: “Anh ấy là bác sĩ gia đình* của em! Anh nói xem em gọi cho anh ấy làm gì? Ngu ngốc! Nếu quả thật muốn nằm viện thì cũng phải gọi anh ấy tới để liên lạc với bệnh viện! Anh có ghen thì cũng phải tùy từng trường hợp chứ! Khốn kiếp!”
* Ở Mỹ, bạn phải đi khám bác sĩ gia đình trước, nếu bệnh nhẹ, bác sĩ gia đình sẽ giải quyết tại chỗ, ghi đơn thuốc cho bạn tới nhà thuốc lấy thuốc. Còn nếu bệnh “chuyên sâu”, bác sĩ gia đình sẽ chuyển bạn lên các bác sĩ chuyên khoa ở bệnh viện lớn.
Khúc Nhạc bị cô mắng đến đơ người, khí thế tổng giám đốc bá đạo trên người anh đã mất tăm mất tích. Việc liên quan đến sức khỏe của cô, dù anh có ghét Giản Lịch hơn nữa thì vẫn sẽ nhắm mắt nhắm mũi gọi cú điện thoại này.
Giản Lịch quả là lương y tận tụy, tính cách tốt kinh người, vừa nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới, hoàn toàn không để ý cú điện thoại này gọi vào lúc hơn ba giờ sáng.
“Bác sĩ Giản, ngại quá, lại là trễ như vậy rồi mà còn quấy rầy anh nữa rồi...” Lúc Giản Lịch tới, Triệu Hàm Như đã nằm trên giường bệnh, nhìn dáng vẻ xuất phát vội vàng Giản Lịch, cô tỏ ra có lỗi.
“Lại ư?” Khúc Nhạc mới vừa rồi còn ngoan ngoãn dễ bảo liền hừ lạnh một tiếng. Nói vậy tức là cô thường xuyên làm phiền Giản Lịch lúc khuya khoắt ư?
Trong lòng anh ứa cơn ghen, rõ ràng đáng ra người ngày đêm bầu bạn bên cạnh cô phải là anh mới đúng, nào đến lượt tên bác sĩ nhỏ nhoi lòng mang mưu đồ này?