Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 257 : Khoe ân ái
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Anh xích lại gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh tưởng hẳn là em phải biết chứ. Không phải đêm nào anh cũng đều thành kính biểu đạt sự yêu thích của anh đối với dung mạo và thân thể của em sao?”
“Câm miệng!” Mặt Triệu Hàm Như lập tức đỏ bừng. Cô hung dữ trừng1mắt lườm anh một cái, sao anh có thể nói lời này ở trước mặt người ngoài chứ?
Huống chi đối phương còn là phóng viên, lỡ bị người nghe được thì mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu?
Mễ Lạp không nghe được lời nói của Khúc Nhạc, nhưng nhìn thấy Triệu Hàm Như trở mặt,8cô không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại. Triệu Hàm Như cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là đang liếc mắt đưa tình thôi...
Mặt của Mễ Lạp không hiểu sao cũng hơi ửng đỏ theo, cái này thật sự không thể trách cô, chỉ có thể trách hai người này quá mức2ngọt ngào.
“Tình cảm giữa anh Khúc và cô Triệu tốt như vậy, hẳn là chuyện vui cũng sắp tới rồi nhỉ?”
“Phải chờ cơ sở vật chất trên đảo xây xong đã.”
“Là hòn đảo nhỏ Domanny có hình trái tim đó sao? Lúc tôi ngồi máy bay tới đây đã nhìn thấy rồi, quả là kỳ tích do4bàn tay điêu luyện của thiên nhiên tạo nên, thực sự rất đẹp!” Mễ Lạp tỏ ra tán thưởng, hành động bá đạo của Khúc Nhạc đã làm đốn tim không biết thiếu nữ: “Anh Khúc chuẩn bị cầu hôn cô Triệu ở trên đảo ư?”
“Tôi đã cầu hôn cô ấy hai mươi chín lần rồi, lần nào cô ấy cũng đều đồng ý rất sảng khoái, kết quả tới giờ vẫn còn chưa kết hôn, “ Anh hài hước nhìn Triệu Hàm Như: “Cho nên tôi không định tiếp tục cầu hôn ở trên đảo, trực tiếp kết hôn là được rồi.”
Mễ Lạp trợn mắt há hốc mồm: “Sau khi cầu hôn thành công đâu cần phải cầu hôn lại chứ?”
“Đúng là không cần thiết.” Triệu Hàm Như lại tao nhã lườm Khúc Nhạc. Anh căn bản là cầu hôn thành nghiện rồi, tâm tình tốt cầu hôn, tâm tình không tốt cũng cầu hôn, sinh nhật cầu hôn, ngày kỷ niệm cũng cầu hôn, tặng nhẫn kim cương cầu hôn, tặng hoa cũng cầu hôn, cớ gì cũng có thể bị anh lấy ra để cầu hôn, mà cô cũng đồng ý rất sảng khoái, nhưng lại luôn lề mà lề mề, do dự không quyết định thời gian, kết quả là bất giác kéo dài tới bây giờ...
Mễ Lạp nở nụ cười, vẻ mặt hiếu kỳ: “Có thể tiết lộ lần gần đây nhất anh Khúc cầu hôn là lúc nào được không?”
Bảo vệ vốn lại đây để khuyên can, nhìn thấy Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đã lại đây, cả đám đều dừng động tác lại, đề phòng đứng trước mặt bọn họ.
“Bạn gái của tôi, sao lại không quen chứ?” Người đàn ông luôn luôn hòa nhã giờ phút này lại nổi giận đùng đùng, hận không thể xé nát nhiếp ảnh gia râu quai nón.
“Ồ, quen anh La lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy anh rất đàn ông đó.” Trong mắt Triệu Hàm Như cháy lên hừng hực ngọn lửa hóng hớt. Không ngờ cô phóng viên nhỏ nhìn có vẻ tinh quái này lại là bạn gái La Bình, đồng thời còn không quên xoay người phàn nàn với Khúc Nhạc: “Em cảm thấy chuyện đánh nhau vì bạn gái này vô cùng đẹp trai.”
“Có thật không, anh lại chỉ nhớ lúc đó em rất đau lòng, còn nói với anh không đáng.” Khúc Nhạc cũng không để ý ba người đang giương cung bạt kiếm, nghiêng người thấp giọng nói với cô.
“Lúc nào cơ?” Triệu Hàm Như tỏ vẻ mờ mịt, hoàn toàn không nhớ rõ anh từng đánh nhau vì cô lúc nào.
“Lần Trịnh Hiệu Dương tặng hoa cho em đó.” Mỗi một chuyện liên quan tới cô, anh đều nhớ rất rõ.
“Khi đó em còn chưa phải bạn gái của anh! Không thể tính được!” Cô xụ mặt, mặt dày không thừa nhận sự đau lòng và lửa giận của mình khi đó.
“Đây là em đang ám chỉ anh, sau khi trở về phải tìm Trương Gia đánh một trận ư?”
“...”
Mễ Lạp bị hai người đàn ông hiếu chiến trước mắt làm cho bó tay toàn tập. Mặc dù La Bình yêu cô, nhưng không khỏi quá mức bụng dạ hẹp hòi thích ghen tuông, mà nhiếp ảnh gia Đổng ca lại là người nóng nảy bộc trức, hai người này bây giờ có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào, mà khác Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc lại còn ở bên cạnh khoe ân ái không chút che giấu càng đả kích cô sâu sắc. Tại sao bạn trai nhà người ta đều thông minh hiểu chuyện như vậy, đến nhà mình lại ấu trĩ dễ kích động, không tài nào yên lòng nổi?
“La Bình, anh có thể bình thường một chút được không? Từ khi quen nhau đến giờ, anh vẫn luôn xem thường em từ đáy lòng, anh cảm thấy em không thể nào làm một ký giả giỏi được, hiện tại em đang cố gắng chứng minh cho anh xem, anh lại nghi ngờ em, còn định đánh nhau với đồng nghiệp của em?” Dưới cơn thịnh nộ, Mễ Lạp không lựa lời nói mà quát La Bình.