Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 258 : Kiên nhẫn

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Em biết rõ anh đang ở đảo Fiji mà cũng không thèm nói câu với anh là đến đây, còn trốn tránh anh đủ đường. Nếu không phải anh nhận ra em trước thì có phải là em sẽ vĩnh viễn không muốn nói cho anh em đã tới đây đúng không?” La Bình rũ bỏ vẻ tao nhã bình thường thường, đôi mắt đỏ như1gà chọi.



Mễ Lạp thản nhiên nói: “Đúng. Anh đi đâu có nói rõ hết với em, tại sao em phải báo cáo tất cả mọi thứ với anh?”



Nhiếp ảnh gia cũng biết người đàn ông trước mắt này chính là bạn trai mà Mễ Lạp nói, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn là xụ mặt giúp Mễ Lạp giải thích: “Mễ Lạp tới công8tác thật mà, anh kích động như vậy làm gì?”



“Công tác? Cô nam quả nữ, giấu giếm người khác đến nơi thắng cảnh nghỉ mát này công tác?” Ánh mắt La Bình bốc hỏa, liều mạng níu cổ áo Nhiếp ảnh gia, trút tất cả phẫn nộ lên gã cơ bắp này.



“Cái tên tiểu bạch kiểm này, nếu mày còm túm cổ áo tao nữa, tao2nhất định sẽ đánh mày đến mẹ mày cũng nhận không ra!” Nhiếp ảnh gia tự thấy mình biết kiềm chế không tệ, nhưng cũng bị La Bình khiêu khích kích động đến bốc hỏa.



Triệu Hàm Như chớp mắt, cảm thấy tiết mục tranh giành tình nhân này thật là gay cấn chết người, không hề thua kém phim thần tượng cô xem khi còn bé.4Cô rất muốn chuyển cái ghế đẩu đến, cầm một gói hạt dưa rồi ngồi xuống từ từ xem.



“Anh La, Mễ Lạp thật sự tới phỏng vấn chúng tôi mà, anh đừng hiểu lầm.” Dù Triệu Hàm Như có thích xem kịch hay hơn nữa thì thân phận bây giờ của cô vẫn là chủ nhà, đành phải đi ra hoà giải, “Mễ Lạp, cô đừng quá kích động, anh La chỉ là quá yêu cô thôi, chỉ có yêu sâu đậm một người, thì mới có thể quan tâm, mới có thể ghen tuông...”



Triệu Hàm Như nói vậy, không khỏi đánh mắt sang Khúc Nhạc, trong ấn tượng, hình như anh chưa bao giờ có thời điểm bởi vì đố kỵ điên cuồng mà thất thố, chẳng lẽ là do tình cảm chưa đủ sâu sao?



Khúc Nhạc bị nhìn mà chẳng hiểu ra sao, còn tưởng cô đang ám chỉ mình đứng ra hoà giải nên cũng miễn cưỡng bồi thêm một câu: “Hai vị có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện tử tế, giằng co như thế ở trong này đối với ai cũng đều không tốt.”



Triệu Hàm Như lại liếc anh rồi mới cười nói: “Anh La, anh buông tay trước đi, cổ của anh nhiếp ảnh gia sắp bị anh bẻ đứt rồi, anh ấy thật sự vô can mà.”



“Với cái vóc dáng bé tí này của anh ta mà cũng đòi làm đứt cổ tôi á?” Nhiếp ảnh gia không phục cũng đưa tay bóp cổ La Bình.



Chị gái à, chị đang khuyên can đây sao? Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa mà!




“Ừm, một con hồ ly đực, một con hồ ly cái, rất xứng đôi.” Triệu Hàm Như gật đầu như đúng rồi, làm Mễ Lạp xấu hổ đến đỏ cả mặt.



Mễ Lạp dứt khoát không còn gì để mất nữa: “Tôi chỉ muốn moi chút tin tức độc nhất vô nhị để về đưa tin thôi mà. Kết quả hai vị nói tới nói lui toàn nói những lời đã nói một vạn lần trên buổi họp báo, vậy tôi trực tiếp quay về lên mạng tìm kiếm là có thể ứng phó xong chuyên mục này rồi, cần gì phải chạy chuyến đi xa xôi này.”



Triệu Hàm Như hơi gật đầu: “Nói như vậy cũng hơi có lý. Nhưng mà hình như chúng tôi không nội tình gì đặc biệt, những chuyện liên quan tới Triệu thị có thể nói, tôi đã nói hết rồi, còn về cuộc sống riêng tư của chúng tôi... Tôi và anh ấy cũng chỉ là hai người bình thường mà thôi, điểm duy nhất khác với bọn cô chính là nhiều tiền hơn một chút, nhưng cũng không có nghĩa là trên người chúng tôi sẽ có nội tình gì.”



Không biết tại sao lúc đối mặt cái này cô phóng viên nhỏ, Triệu Hàm Như vô cùng có kiên nhẫn.



Mễ Lạp ấm ức đáp lại: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ cô hơn thôi mà... Dù sao cô cũng quanh năm không ở trong nước, quá thần bí.”



“Không bằng như vậy đi, cô ở bên cạnh tôi sinh hoạt mấy ngày, là cô có thể đại khái hiểu được cuộc sống của tôi rồi.”



“Thật sao?” Mễ Lạp sợ ngây người.



“Đương nhiên là thật rồi, tôi cũng không có gì không thể cho người ta xem. Nếu cô muốn hiểu rõ tôi hơn thì có thể đi theo tôi.” Triệu Hàm Như thoải mái đồng ý.



Mễ Lạp hoàn toàn không thể tin được sẽ có miếng bánh to như vậy rơi xuống từ trên trời, Triệu Hàm Như chịu nhận phỏng vấn của cô đã kiến cô nở mày nở mặt lắm rồi, bây giờ lại còn chịu để cô đi theo bên người?



Cô tưởng chừng phải quỳ xuống mất! Cô đây quả thực là giá trị tăng đột biến mà!



Mễ Lạp không kìm lòng được lôi kéo tay Triệu Hàm Như, hốc mắt lấp lánh: “Cô Triệu, cô thật là quá tốt! Tôi chưa từng nghĩ trên đời sẽ có người nhận phỏng vấn nào tốt như cô!”