Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 259 : Ngoài ý muốn

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Em làm cái gì vậy?” Khúc Nhạc lập tức không vui, kéo Triệu Hàm Như vào trong ngực: “Tại sao lại để cho cô ấy đi theo em?”



“Tạ Doãn và Demy không phải cũng đi theo em đấy sao? Người đi bên em nhiều như vậy, thêm một cô ấy cũng bõ bèn gì.” Cô nhún nhún vai.



“Em không phải người như thế, không phải em vẫn luôn rất phản cảm tiếp xúc1với truyền thông hay sao? Sao lại cho phép một phóng viên đi theo bên người?” Vẻ mặt anh đượm vẻ không vui.



Triệu Hàm Như thở dài: “Em cũng không biết. Em vừa nhìn thấy cô ấy là liền nhớ lại con mèo nhỏ bố mẹ mua cho em khi còn bé, dáng vẻ của con mèo con ấy đặc biệt giống với cô ấy. Nó theo em tám năm, về sau có8một ngày đột nhiên không thấy đâu nữa, em đã đau lòng lâu,...”



“Bởi vì cô ấy giống với con mèo em nuôi trước kia nên em mềm lòng? Em cũng quá tùy hứng rồi đấy.” Anh dở khóc dở cười.



“Em đã làm việc kiếm tiền mệt gần chết không phải là để có một ngày có thể tha hồ tùy hứng hay sao?” Cô nói hùng hồn.



“Mệt gần chết? Anh còn tưởng2em cuồng công việc đến không biết mệt mỏi đấy.” Khúc Nhạc giơ tay búng trán cô, tức giận nói: “Đừng lấy mấy chuyện linh tinh mèo con gì đó lừa gạt anh, em coi anh là cái cô phóng viên nhỏ dễ lừa gạt đó à? Nói thật!”



Cô không phải người dễ mềm lòng, lại còn bởi vì nghĩ đến con mèo nuôi khi còn bé mà mềm lòng, đúng là bịa4đặt lung tung.



Triệu Hàm Như nhếch miệng: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn lợi dụng dư luận thôi, em ở nước ngoài đã lâu, dân chúng trong nước đương nhiên sẽ tò mò về em, nhưng cảm nhận tóm lại sẽ không được tốt. Triệu Minh Vĩ đã không giống với lúc trước, bây giờ ngày nào ông ta cũng lên truyền hình, lại còn thành lập quỹ từ thiện gì đó, dùng tiền của bố mẹ em để lấy tiếng thơm cho ông ta, em muốn xé cái mặt nạ đó xuống, trước tiên phải đánh trận chiến dư luận này.”



“Nếu là như vậy, chỉ sợ sức nặng của phỏng vấn không thôi vẫn chưa đủ, em có muốn cân nhắc đến chương trình truyền hình thực tế không? Anh nhớ được bộ phận quan hệ công chúng của công ty em từng có đề xuất này.”



“Mấy chương trình kiểu đó hình như đều có kịch bản sẵn rồi? Em tạm thời không thể nhận được.” Triệu Hàm Như khẽ nhíu mày, nếu đổi lại là con người hồn nhiên ngây thơ của quá khứ, có lẽ cô sẽ rất sẵn lòng tham gia chương trình, thể hiện bản thân trước mặt người khác. Nhưng đã trải qua biến cố ấy rồi, bây giờ lại để cho mình làm ra vẻ ngây thơ trước ống kính, bất luận như thế nào cô cũng không làm được: “Tiếp nhận phỏng vấn đã là nhượng bộ lớn nhất mà em có thể miễn cưỡng bản thân làm ra rồi, đương nhiên trong này quả thực có cả nhân tố là Mễ Lạp rất hợp ý em, đổi lại là phóng viên khác đến, chưa chắc em đã làm như vậy.”
“Anh chỉ muốn nhốt em trong nhà thôi, nhưng anh có nghĩ tới điều em thực sự muốn làm là gì hay không? Em không muốn làm một phu nhân ngày nào cũng ở trong nhà vô công rồi nghề. Em muốn làm một phóng viên nhỏ dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài, nếu vì kết hôn với anh mà phải từ bỏ ước mơ của mình, vậy thì cuộc hôn nhân này không kết cũng được!”



Trong ánh mắt khiếp sợ của La Bình, Mễ Lạp không chút do dự đóng sập cửa mà đi.



“Hai người bọn họ vẫn chưa làm hòa à?” Triệu Hàm Như gối trên đùi lên Khúc Nhạc, vẻ mặt thú vị đánh giá hai người đang tỏ vẻ khó chịu trước mắt này.



Ánh mắt La Bình tóe ra thứ ánh sáng lạnh buốt, nếu như ánh mắt là dao sắc thì bím tóc mà Khúc Nhạc đang tết cho Triệu Hàm Như đã bị anh ta chặt nát rồi.



Khúc Nhạc hững hờ liếc mắt nhìn La Bình: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Đây là vợ tôi, đâu phải vợ cậu, cậu bày ra dáng vẻ oán hận như thế cho ai xem?”



“Đây là vị trí và bản vẽ của vòm kính, hai người xác nhận đi.” Mặt La Bình càng đen hơn, tức giận ném bản vẽ trong tay cho bọn họ rồi lập tức xoay người định rời đi.



Mễ Lạp cố ý quay mặt đi không nhìn anh, anh cười lạnh một tiếng, cũng quay mặt đi.



“Anh La, có thể phiền anh giải thích bản vẽ một chút được không, tôi xem không hiểu lắm.” Triệu Hàm Như cố ý mở miệng nói, hoàn toàn không cảm thấy hành vi khoe ân ái của mình làm tổn thương đôi nam nữ vẫn đang chiến tranh lạnh này.



La Bình rất muốn quay đầu lập tức bỏ đi, nhưng rốt cuộc khả năng kiềm chế vẫn níu chân anh ta lại, dùng gương mặt lạnh lùng giải thích: “Phía cuồi đầu này của vòm kính là một sân trời lớn, có thể cử hành hôn lễ ở phía trên, đây là bản hiệu ứng ánh sáng…”



“Đúng, đây chính thứ là tôi muốn.” Triệu Hàm Như liên tục gật đầu, vẫy vẫy tay với Mễ Lạp: “Cô tới xem thử vòm kính này có đẹp không? Anh La quả nhiên rất có tài hoa...”